Cục Cưng, Thị Tẩm Thôi!

Chương 11: Mua Đứt

Lưu Nghiên Dương điên cuồng co chân bỏ chạy. Đám người hung tợn phía sau vẫn đang cật lực đuổi theo cô. Những tiếng đe dọa, chửi bới, hò hét inh tai vang lên ầm ĩ, quả thực khiến cô muốn phát điên lên. Không ngờ Vương Tiêu Hiền kia lại dám bán cô vào lầu xanh. Bề ngoài nhìn cô ta dịu dàng, thật thà là thế, ai nghĩ tâm cơ còn độc địa hơn rắn rết.

Lưu Nghiên Dương sức cùng thấm mệt, vừa chạy được một đoạn mắt đã hoa lên. Tác dụng của thuốc vẫn chưa tiêu tan hết, chân tay cô vô cùng mệt mỏi đến rệu rã, đầu gối đột nhiên khuỵu xuống. Đột nhiên, một bàn tay cứng rắn vươn ra, nhanh chóng đỡ lấy cô.

“Đứng lại!”

Đám người kia hét lên, tiếng kiếm sắc vang lên chói tai.

Lưu Nghiên Dương ngẩng đầu nhìn lên, hổn hển thở dốc, bỗng chốc như vớ được vàng, nở nụ cười mừng rỡ.

“Là anh?”

Tề Hâm Bằng không nói gì, mắt liếc thấy đám người kia đang xông lên, đem Lưu Nghiên Dương kéo ra phía sau lưng anh, giống như đang che chắn và bảo vệ.

Gã đàn ông thô kệch trợn mắt nhìn anh, hừ nhạt.

“Chúng ta và ngươi không quen không thân, tốt nhất đừng nên xen vào chuyện riêng của nhau.”

Tề Hâm Bằng cười, móc từ trong túi áo ra một bọc lớn, cầm lắc lư trên tay.

“Các ngươi mua nàng với giá bao nhiêu?”

Nghe anh hỏi, ma ma phía sau cũng chạy kịp tới, sáng mắt nói.

“Ta mua ả với giá năm mươi lạng bạc. Vì ả còn là trinh nữ nên phải mua với giá cao.”

“Ồ!”

Tề Hâm Bằng quay sang liếc nhìn Lưu Nghiên Dương thăm dò.

Cô nép sau lưng anh, nghe ma ma nói vậy máu nóng liền sôi lên.

“Này bà già, bà có biết trên đời này xấu xa nhất là gì không? Là loại người đã xấu người lại còn xấu cả nết như bà đấy.”

Bị cô chửi, ma ma tức giận chỉ tay vào mặt cô quát.

“Ngươi mau câm miệng cho ta. Ngươi còn nói nữa, ta móc mắt ngươi ngay bây giờ.”

“Có giỏi thì lại đây mà móc!”

Lưu Nghiên Dương bám chặt vạt áo Tề Hâm Bằng, tự tin thách thức.

Tề Hâm Bằng nhìn ma ma, hạ giọng đanh thép nói.

“Ta mua lại nàng. Chỗ này là năm lượng vàng, ngươi thấy sao?”

“Năm… Năm lượng vàng?”

Ma ma trợn tròn hai mắt, ấp úng hỏi lại cho chắc.

Tề Hâm Bằng nghĩ bà ta chê ít, lấy tiếp ra hai thỏi vàng nữa, nhướn mày cười nhếch mép.

“Sao? Còn chê ít?”

Ma ma không ngờ chỉ vu vơ mua một thiếu nữ xa lạ về để bán đấu giá, vậy là lại kiếm được hẳn đống vàng. Phen này lãi to, lãi to quá rồi!

Bà ta sung sướиɠ cầm lấy đống vàng, cho lên miệng cắn thử. Sau khi xác nhận là vàng thật liền sung sướиɠ nịnh nọt.

“Bán luôn. Ây da công tử, ngươi thật hào phóng nha.”

Cứ như vậy, Lưu Nghiên Dương trở thành món hàng được mua đứt của Tề Hâm Bằng.

Thấy tay cô vẫn còn nắm lấy vạt áo, Tề Hâm Bằng đẩy ra, lạnh lùng yêu cầu.

“Đi theo ta.”

Lưu Nghiên Dương không biết vì sao anh lại xuất hiện ở lầu xanh, sau đó lại cứu cô thêm một mạng. Dù gì đi theo Tề Hâm Bằng cũng khiến Lưu Nghiên Dương cảm thấy an tâm hơn phần nào. Cô cắn răng đi theo anh, trong lòng tràn ngập thắc mắc.

Suốt cả đoạn đường đi, Tề Hâm Bằng không hề mở lời. Họ giống như hai cái bóng tách biệt, chẳng có bất kỳ một mối chung nào cả. Nhiều khi Lưu Nghiên Dương sẽ trộm nhìn anh, nhưng chỉ thấy đôi mắt sắc lạnh, không chút đồng cảm ẩn sau lớp mặt nạ che mặt.

Tề Hâm Bằng dẫn Lưu Nghiên Dương đến một nhà trọ, theo người xưa gọi là khách điếm. Sau khi trao đổi với chủ nhà, Tề Hâm Bằng ném cho cô một chiếc chìa khóa phòng, lạnh nhạt nói.

“Ta sẽ ở căn phòng bên cạnh. Nếu có bất cứ việc gì, có thể gọi ta.”