Lưu Nghiên Dương đờ đẫn nhìn anh. Từ cơ thể anh toát ra loại hắc khí vô cùng tàn ác, lạnh lẽo đến tê buốt. Cô càng chống cự, vùng vẫy thoát ra, đối phương lại càng thêm siết chặt.
Loại tiếp xúc thân mật này, Lưu Nghiên Dương chưa từng trải qua. Trước đây dù có đang đi học hay là làm nhân viên trong công ty, Lưu Nghiên Dương đều giữ một khoảng cách nhất định với người khác giới. Chính vì vậy, khi anh cầm tay cô, ấn chặt vào tường, dùng loại ánh mắt kỳ lạ kia nhìn cô chăm chú, Lưu Nghiên Dương không khỏi bồn chồn.
“Tề thiếu, đã đến lúc chúng ta phải đi.”
Sau lưng họ bỗng vang lên một tiếng gọi đanh thép.
Nam nhân áo trắng đeo mạng che mặt đứng khoanh tay nhìn họ, dường như đang rất tò mò về hành động khác thường kia của vị được gọi là Tề thiếu.
Tề thiếu buông tay, không nói một lời, xoay lưng đi thẳng. Hai bóng dáng cao lớn nhanh chóng mất hút phía cuối con đường làng trống vắng.
Lưu Nghiên Dương thở hổn hển, nuối tiếc nhìn theo mãi. Bây giờ chỉ còn lại một mình, cô không biết nên đi đâu tiếp theo. Ở thế giới cổ đại xa lạ như vậy, Lưu Nghiên Dương vừa sợ, vừa tủi thân. Cô thầm oán trách ông trời dám trêu ngươi cô, để bây giờ cô phải chịu xui rủi như thế.
Lưu Nghiên Dương thẫn thờ nhìn dòng người xa lạ đi qua đi lại, nước mắt chợt rơi ướt hai má. Cô ngồi gục xuống, khóc không thành tiếng. Chợt, một thiếu nữ xinh đẹp đi tới, gương mặt lo lắng nhìn Lưu Nghiên Dương, khẽ chạm tay lên vai cô.
“Cô nương, sao lại ngồi đây khóc thế?”
Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng khiến tâm Lưu Nghiên Dương vốn đang bối rối cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô gái tự xưng là Tiêu Hiền, nhà làm nghề dệt vải ở gần đây, tuổi vừa bước sang mười chín, kém Lưu Nghiên Dương hai tuổi. Nhìn mái tóc màu hung đỏ của Lưu Nghiên Dương, Tiêu Hiền rất tò mò. Cô ấy hỏi Lưu Nghiên Dương là người ở phương nào tới, sao lại có màu tóc khác thường như vậy.
Lưu Nghiên Dương không biết trả lời làm sao, đành cười trừ nói.
“Ở… Ở một nơi rất xa. Tôi bị lạc tới đây.”
“Thật đáng thương. Nếu vậy thì tỉ đi cùng ta về nhà. Tuy thiếu thốn nhưng cũng đủ để chúng ta no ăn.”
Nhìn gương mặt thanh tú thật thà của Tiêu Hiền, Lưu Nghiên Dương lập tức đồng ý. Ở nơi đất khách xa lạ như thế này, tìm được một người hợp mệnh với mình khó như hái sao trên trời.
Lưu Nghiên Dương được Tiêu Hiền dìu đứng dậy, cầm tay dắt đi.
Ở một góc khuất cách đó không xa…
Hai bóng người mặc áo choàng trắng và đen đang lặng lẽ nhìn theo.
Tề Hâm Bằng đứng tựa lưng vào tường, tay phải vuốt ve chuôi kiếm ngọc, ánh mắt sắc lạnh như dao găm, liên tục phóng về hướng đi của hai người con gái xinh đẹp.
Đứng bên cạnh anh, Sắc Văn Phương nhíu chặt lông mày, cung kính lên tiếng hỏi han.
“Bẩm vương gia, vì sao người lại chọn cô nương ấy? Nhìn cách ăn mặc và nói chuyện của cô ta, thần cảm thấy rất kỳ quặc.”
Tề Hâm Bằng cười nhạt, xòe bàn tay trái, bấm đốt ngón tay tính toán.
“Chiêm tinh đã mở, sao Phản Vệ cũng xuất hiện vào đúng khoảnh khắc ta gặp nàng ta. Ngươi thử nghĩ xem, một trăm năm sao Phản Vệ mới tái xuất một lần. Đây có phải là hiện tượng hiếm?”
Sắc Văn Phương im lặng, chăm chú lắng nghe.
Sao Phản Vệ là một loài sao tốt, cực cực kỳ tốt đối với những bậc quân vương muốn cải thiên đổi mệnh. Dã tâm của Tề Hâm Bằng, Sắc Văn Phương thừa biết lớn đến mức nào.
“Nhưng mà…”
Sắc Văn Phương chỉ nói được thêm vài từ, sau đó liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tề Hâm Bằng cười khẩy, hơi ngửa đầu lên, đăm chiêu nhìn sắc trời đang chuyển dần tối.
“Ngươi đang cảm thấy thương hại cho nàng ta? Nên nhớ, đã đặt chân vào con đường này, máu tươi có thể đổ bất cứ lúc nào. Hy sinh một con tốt để làm mồi câu, tại sao phải tiếc?”