Nam thanh niên áo choàng đen tỏ vẻ khó chịu, lông mày rậm chau lại, phũ phàng hất mạnh tay Lưu Nghiên Dương, xoay lưng định rời đi.
Thấy cô dám cầu cứu người khác, Hắc lão đại tức đến trợn tròn mắt, vác kiếm xông đến định kè cổ Lưu Nghiên Dương đe dọa.
“Ả đàn bà đáng chết này, ngươi dám nuốt lời sao?”
Lưu Nghiên Dương mặc kệ lão lải nhải, chỉ biết bám chặt lấy tay người kia, ánh mắt van lơn cầu khẩn.
“Anh muốn tiền, tôi có tiền. Anh muốn nhà lầu, xe hơi, tôi sẽ đi vay nặng lãi mua cho anh. Thế nào, ok không?”
Dường như thấy những lời Lưu Nghiên Dương nói có phần kỳ quặc, người đàn ông dừng bước, ánh mắt nhìn cô qua lớp mặt nạ như muốn nuốt chửng Lưu Nghiên Dương vậy.
Cảm giác đàm phán sắp thành công, Lưu Nghiên Dương mừng thầm, tiếp tục lải nhải.
“Anh muốn gì, tôi cũng chiều anh hết.”
“Con khốn! Bay đâu, bắt lấy ả!”
Hắc lão đại tức giận gầm lên, ra hiệu cho đám thuộc hạ lao đến đánh người đàn ông. Nào ngờ, anh vung tay phải, hất tung tà áo choàng đen bay lên như rồng, từ trong vạt áo một chiếc quạt lụa nhanh chóng được lấy ra, chỉ một trưởng xòe nan, lập tức chặn cứng họng kiếm vừa bổ tới.
Lưu Nghiên Dương mắt chữ O, mồm chữ A, nào dám tin một chiếc quạt nhỏ kia lại có thể ngăn được lưỡi kiếm sắc bén.
Hắc lão đại không phục, tiếp tục bổ nhào tới, ra sức chém về phía người kia. Anh chỉ dùng một tay cầm quạt, xoay người né tránh, chưa cần tung chưởng, liên tục đổi hướng, làm Hắc lão đại nhất thời choáng váng.
Lão ôm ngực thở hổn hển, mãi sau mới lấy lại bình tĩnh.
“Chúng ta không quen biết, hà cớ gì ngươi lại đòi cướp người của ta?”
“Người của ngươi?”
Hắc y nhân cười khùng khục trong miệng, âm giọng trầm khàn như không mang theo thanh la, thật dễ khiến người ta khϊếp đảm.
Đám người Hắc lão đại bắt đầu thấy rén, lùi ra phía sau, lắp bắp nói.
“Ta không cần biết. Nhưng ả ta đã là người của ta, ta phải mang đi.”
“Không được.”
Hắc y nhân cầm quạt vỗ vỗ, nhếch mép cười châm biếm.
“Bây giờ nữ nhi này là người của ta. Ta trả cho ngươi một lượng vàng, ngươi có đổi không?”
“Ta… Ta…”
Hắc lão đại vẫn chưa phục, vừa định mở miệng thì cảm thấy lòng bàn tay đau đớn. Lão trợn mắt nhìn xuống, kinh hoàng khi thấy bị thủng một lỗ nhỏ, kim dài xuyên thẳng qua lòng bàn tay, máu tươi túa ra ướt đẫm.
Lão rú lên đau đớn, đàn em định xông lên thì bị ánh mắt sắc lạnh của anh khắc chế.
“Cút!”
Hắc y nhân trầm giọng quát.
Đám người của Hắc lão đại sợ són tiểu, vội vàng co giò bỏ chạy.
Lưu Nghiên Dương cười thầm, lúc này mới dám chui từ sau lưng anh mà ló ra nhìn.
“Đáng đời.”
Cô lẩm bẩm, cười hì, thấy anh đẩy mình ra mới phát hiện từ nãy tới giờ cô đã bám vào eo anh không buông.
Lưu Nghiên Dương đỏ bừng mặt, vội thu tay về, lí nhí nói.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi. Đợi sau khi trở về, tôi sẽ bán nhà để trả tiền anh.”
“Bán nhà?”
Nam thanh niên nghiêng đầu nhìn cô hỏi lại.
“Vâng. Anh đã cứu tôi, tôi phải trả tiền anh chứ?”
Anh không cười nhưng khóe môi hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
“Ngươi có nhiều tiền bằng ta sao? Tiền của ta dư sức đè chết ngươi đấy.”
Lưu Nghiên Dương á khẩu, chỉ biết há hốc miệng nhìn anh.
Ánh mắt anh bắt đầu trở nên chăm chú, quan sát cô từ đầu đến chân, cảm tưởng như Lưu Nghiên Dương sắp bị anh ăn tươi nuốt sống vậy. Loại khí tức này quả thật khiến Lưu Nghiên Dương vô cùng khó chịu, đảo mắt muốn né tránh nhưng bỗng nhiên bị bàn tay anh giữ chặt cằm, nâng lên, áp sát rất gần.
Cô chống cự muốn đẩy ra liền bị đối phương đè mạnh vào tường, thân thể gần như sắp dính chặt, mơ hồ nghe được cả nhịp thở lẫn nhau.
“Ngươi là ai?”