Gã đàn ông râu quặp cầm kiếm kề lên cổ A Tĩnh, hung hãn trợn ngược mắt chửi thề. Bà A Tĩnh chỉ có thể khúm núm sợ hãi, hai tay chắp lại trước mặt, liên tục vái lạy van xin hắn tha mạng.
Nghe sơ qua tình hình, Lưu Nghiên Dương biết được nhà bà A Tĩnh còn nợ hắn hơn một vạn tiền gạo. Số tiền này đã bao gồm cả gốc lẫn lãi, bây giờ hai mẹ con không biết đào đâu ra mà trả.
Gã đàn ông nào chịu nghe, dùng chân đá mạnh vào bụng bà A Tĩnh làm bà đau đớn ngã lăn quay ra đất. Bà cứ thế nằm sấp, tay ôm lấy ngực, liên tục ho ra máu. Nhận thấy tình hình không mấy khả quan, Lưu Nghiên Dương vừa muốn chạy ra cứu giúp thì Diệp Lang Phong từ phía sau đã chạy lên trước.
Anh quỳ rạp xuống, lắc đầu lia lịa, tay chỉ vào bà A Tĩnh, động tác muốn van xin hắn hãy tha cho mẹ. Gã đàn ông cười lạnh, nhổ nước miếng vào người Diệp Lang Phong, chửi rủa.
“Thằng nhóc thối miệng câm như ngươi thì làm ăn được gì. Đúng là loại vô dụng, sống chỉ chật đất tốn cơm. Này, hay là ta giúp bà gϊếŧ quách thằng con tật nguyền cho nhẹ nợ đi nhé.”
Nói xong, gã ngửa cổ cười hơ hớ, vung kiếm toan chém tới.
Bà A Tĩnh sợ hãi khóc thét lên, nén đau ôm lấy chân hắn.
“Xin đừng, ngài Hắc, xin ngài tha cho Phong nhi. Muốn chém, muốn gϊếŧ thì lấy mạng ta đây này.”
Lưu Nghiên Dương không thể trơ mắt nhìn vậy được nữa. Cô xắn tay áo, hít vào một hơi, tìm quanh quất thấy có đoạn cây gai vứt trong xó liền đánh liều nhặt lên, sau đó hùng hổ xông ra.
“Này gã râu quặp, giữa ban ngày ban mặt mà ông dám đánh người khác như thế sao? Không sợ tôi báo cảnh sát tới gông cổ ông đi à?”
Nghe tiếng hét của Lưu Nghiên Dương, đám người côn đồ lập tức quay đầu lại nhìn.
Hai mắt Hắc lão đại tức thì lập lòe du͙© vọиɠ, kinh ngạc vì dung mạo của Lưu Nghiên Dương. Hắn nào ngờ trong nhà A Tĩnh lại giấu một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt vời như vậy. Từ trước đến giờ, chưa có bất kỳ một ai đẹp đến như thế.
Hắc lão đại xòe tay định chạm vào làn da trắng mềm của Lưu Nghiên Dương, lập tức bị cô dùng roi quật mạnh vào tay gã. Gã rú lên đau đớn, vung kiếm về phía cô đe dọa.
“Ngươi dám đánh ta? Tiểu mỹ nhân, nếu ngươi muốn cứu hai mẹ con hắn, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời ta có phải dễ hơn không?”
Lưu Nghiên Dương thừa biết ý gã là gì.
Nhưng cô chẳng thèm bận tâm, chỉ chăm chăm lo cho an nguy của hai mẹ con Diệp Lang Phong.
“Mau đỡ dì A Tĩnh dậy!”
Lưu Nghiên Dương nhẹ nhàng nhắc nhở Diệp Lang Phong.
Anh nhìn cô ẩn ý, sau đó gật nhẹ đầu, xoay người đỡ mẹ dựa vào ngực mình.
Lưu Nghiên Dương cười hì, vừa mới xuyên không đã gặp phải loại chuyện này, cô thật sự bí bách, chưa biết nên xử lý thế nào cho ổn thỏa.
“Được. Ông muốn giải quyết như thế nào thì mới chịu tha cho mẹ con Lang Phong?”
Hắc lão đại cười lớn, xòe tay vuốt ve cằm nhỏ Nghiên Dương. Lần này, cô không phản kháng nữa.
“Đi theo ta về nhà. Đêm nay ta muốn nàng. Cơ thể này, dung mạo xinh đẹp này đều thuộc về ta.”
Toàn thân Lưu Nghiên Dương cứng ngắc.
“Nếu ta làm vậy, ông sẽ trừ hết nợ cho họ chứ?”
Hắc lão đại gật đầu cười.
Lưu Nghiên Dương vẫn không tin, cô khoanh hai tay trước ngực, kiên định hỏi.
“Lấy gì để bảo đảm? Ai biết sau khi có được tôi, ông lại trơ trẽn lật kèo?”
“Viết giấy cam đoan đi.”
Hắc lão đại trực tiếp đề nghị.
Mẹ con Diệp Lang Phong không đồng ý, cầm lấy ống quần Lưu Nghiên Dương lắc đầu lia lịa.
“Không được Nghiên Dương. Dù mẹ con ta có bị hắn đánh chết cũng sẽ không làm liên lụy tới con.”
Bà A Tĩnh khóc lớn, hai mắt đỏ hoe.
Nhưng ý Lưu Nghiên Dương đã quyết, không ai có thể cản nổi. Sau khi ký tên vào giấy trừ nợ, Lưu Nghiên Dương đi theo Hắc lão đại về nhà hắn. Hai mẹ con bà A Tĩnh nhiều lần muốn xông lên ngăn cản nhưng đều bị người của lão ta ngăn lại, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Những người dân xung quanh liên tục nhìn cô, biểu tình đầy cảm thông. Hắc Phú là gã đồ tể độc ác trong làng nhỏ này, chẳng ai dám liều mạng chọc giận gã. Từng có người không chịu nổi những áp bức vô lý của gã, liều mạng xông tới chửi tay đôi liền bị gã đánh cho què cả hai chân, trở thành phế nhân.
Báo quan cũng vô ích bởi Hắc lão đại đã âm thầm đút lót để lo liệu mọi việc.
Lưu Nghiên Dương vừa đi vừa ngẫm nghĩ, tìm cách thoát khỏi gã đàn ông hung ác này.
Chợt, ánh mắt cô dừng lại tại vị trí cuối chợ. Một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, đeo mặt nạ che nửa bên mặt phải đang đứng lặng lẽ. Anh ta đang nhìn chằm chằm về phía Lưu Nghiên Dương, toàn thân toát lên khí tức lạnh lẽo đến mức khiến đối phương không rét mà run. Mái tóc dài được cuốn củ hành có cài trâm vàng hình rồng.
Ngoại hình của anh ta xuất chúng, tà áo choàng đen bay phấp phới trong gió chiều l*иg lộng.
Lưu Nghiên Dương mừng thầm. Dựa vào kinh nghiệm xem phim bao lâu của cô thì những kẻ toàn thân mặc trang phục màu đen, hông giắt kiếm như thế kia đều là người có võ công cao cường.
Chính vì vậy, ngay lúc đi ngang qua anh ta, Lưu Nghiên Dương tận dụng lúc Hắc lão đại không chú ý, lao tới bám lấy tay anh, ra sức ôm thật chặt, mặc kệ người kia khó chịu thấy rõ.
“Đại ca, cứu tôi. Bọn chúng muốn bắt tôi về phục vụ. Cứu tôi!”