Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 77: Cảm giác hiếm có

Bà lão tự xưng là người bản địa, đã hơn năm mươi năm nay, quen mòn từng đường đi, lối ra của ngôi làng. Khi được Ngọa Bách Sênh hỏi tên, bà lão chỉ ậm ờ, trả lời qua quýt:

- Cứ gọi tôi là bà Vương!

Thái độ khác thường của bà Vương khiến Ngọa Bách Sênh có chút cảnh giác. Anh đảo mắt quan sát khắp một lượt hiện trạng của những ngôi nhà xung quanh, nhưng đều không cảm thấy có gì thất thường. Những suy nghĩ này cũng nhanh chóng bị anh gạt qua một bên. Có lẽ, Ngọa Bách Sênh đã quá cẩn thận, nên nhìn đâu anh cũng trông thấy nguy hiểm rình rập. Coi như lần này, anh tự thả lỏng tâm trạng một chút sẽ tốt hơn rất nhiều.

Bà Vương dẫn họ đi qua một sạp hàng hoa quả. Chủ của sạp hàng là người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, trên vai có vắt chiếc khăn lau cáu bẩn, nhác trông thấy họ liền nở nụ cười rộng đến mang tai.

- Xin chào! Bà Vương nay có khách quý đến thăm à?

Bà Vương chỉ vào nhóm người Ngọa Bách Sênh, rành mạch nói rõ từng chữ:

- Tôi dẫn khách về cho cậu đó. Đây là Quỷ Hinh, chủ nhà trọ khu này. Các cô cậu có thể trao đổi với anh ta để ở qua đêm!

Quỷ Hinh cười híp cả hai mắt, cầm khăn lau qua tay bẩn, sau đó chìa về phía Đàm Phong ở gần nhất:

- Tôi là Quỷ Hinh. Còn anh là?

Nhìn bàn tay bẩn thỉu, nhem nhuốc của Quỷ Hinh, Đàm Phong bĩu môi khinh thường, không buồn đưa tay bắt lại theo phép lịch sự. Sắc mặt Quỷ Hinh lập tức thay đổi, nự cười tươi rói trên môi cũng dần dần khép lại.

- Rất vui được làm quen với anh! Tôi là Ngọa Bách Sênh, còn đây là Lam Nha, Tế Tiêu, Diệp Viên Lãng. Bên phải là Trình Tri, Uy Đình, Lục Kiêu và Đàm Phong.

Ngọa Bách Sênh vui vẻ nắm lấy tay Quỷ Hinh, lần lượt giới thiệu từng người một. Lúc này, sắc mặt khó coi của Quỷ Hinh mới dịu lại, nhặt lấy vài quả táo nhỏ, ném cho Ngọa Bách Sênh cười đáp:

- Một bông hoa xinh đẹp mọc giữa rừng thông!

Lam Nha cúi đầu cười ngượng, đón lấy trái táo Quỷ Hinh đưa cho, lại trộm liếc nhìn sang Ngọa Bách Sênh đang thoải mái cắn táo ăn một cách ngon lành.

Nhà trọ của Quỷ Hinh tương đối rộng rãi, nằm tọa lạc ngay tại phân đường chính trong thôn làng. Nếu được đích thân đặt chân đến đây, người ta có thể nhận định chắc chắn, vẻ bề ngoài và phần lõi bên trong của thôn làng thực sự khác nhau một trời một vực.

Người dân ở đây sống một lối sống vô cùng thoải mái và sầm uất, tiếng cười nói vui vẻ đeo bám trên khuôn mặt rực rỡ của từng người. Ngọa Bách Sênh khá thích không khí yên bình ở nơi này. Thỉnh thoảng anh lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô thức nở nụ cười dịu dàng.

Vì số lượng người khá đông nên Quỷ Hinh sắp xếp cho họ ở vào năm phòng riêng. Ngọa Bách Sênh cùng Lam Nha mỗi người một phòng, còn lại sẽ chia đều ra các phòng đôi.

Phòng ngủ thơm tho, sạch sẽ, đầy đủ đồ dùng cần thiết, tạo cảm giác vô cùng thoải mái.

Quỷ Hinh còn rất chu đáo, chuẩn bị một bàn đầy đủ thức ăn ngon. Mọi người cùng ăn uống hết sức vui vẻ, cụng ly, trêu đùa nhau ầm ĩ. Cảm giác này quả thật hiếm hoi kể từ khi họ đặt chân vào Vân Nam đến giờ. Ngay cả Ngọa Bách Sênh cũng uống nhiều rượu, da mặt đỏ lựng lên.

Tế Tiêu khà khà, miệng toàn mùi rượu, lại rót ra một ly đầy, đem đến trước mặt anh cười nói:

- Thiếu chủ à, hiếm khi chúng ta no say thoải mái như thế này, em kính mời thiếu chủ một ly!

Lam Nha ngồi cạnh Ngọa Bách Sênh, thấy vậy liền giơ tay tóm lấy ly rượu mà Ngọa Bách Sênh đang định đón lấy, kề lên môi tu sạch.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cô chỉ thản nhiên đáp:

- Các anh say mèm rồi! Lát nữa em không có đủ sức mà dìu từng người về phòng đâu!