Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 73: Cái chết thê thảm của bạn gái

Ân Ân vừa chạy vừa thở hồng hộc. Do gấp gáp, cô ta vấp phải đá, ngã lăn quay ra đất. Toàn thân đè lên đống nhánh cây rừng, bị chúng cứa vào tay chân rất đau.

- Xui xẻo quá đi!

Cô ta làu bàu chửi đổng, chống tay mệt mỏi đứng dậy.

Phì… phì…

Trên đầu Ân Ân đột nhiên truyền tới tiếng thở khò khè, vài giọt nước từ đâu nhỏ tong tong xuống trán và má cô ta. Ân Ân run rẩy đưa tay chạm lên, nước nhớt chẳng khác gì dãi chảy. Dòng khí lạnh kinh thiên tức khắc chạy từ trên đỉnh đầu cô ta xuống, Ân Ân có thể nghe rõ tiếng nhịp tim mình đang đập ngày càng nhanh.

Cô ta chậm chạp ngửa đầu lên nhìn. Ánh trăng sáng soi tỏ bóng hình một người con gái đang co rút lại vì sợ hãi, cùng với đó là dáng hình khổng lồ của con hổ đực đang nhe nanh, trợn mắt nhìn cô ta không chớp mắt. Nó gào lên một tiếng ghê rợn, sau đó tung người há miệng, lao về phía Ân Ân ngoạm đứt đầu cô ta.

Ân Ân không kịp kêu cứu, máu tươi phun trào xối xả, thân thể mất đầu co giật kịch liệt, hai tay vẫn còn trong tư thế giơ lên cao, sau đó đổ vật ra đất. Con hổ ngoạm chặt chiếc đầu, toàn thân nó vấy máu tươi, sải từng bước nặng nề về phía đoàn người đang ngủ.

Khung cảnh xảy ra hết sức quỷ dị và thảm thương. Nhưng những người trong lều kia lại đang ngủ say, không hề hay biết đến những gì diễn ra xung quanh.

Trùng hợp thay, đêm nay, Lam Nha ngủ rất chập chờn. Cô xoay người, trở mình liên tục, cảm giác có điều gì đó chẳng lành đang sắp sửa xảy ra.

Bỗng, hai bên tai của Lam Nha chợt ù đi. Một chuỗi những âm thanh sắc nhọn như tiếng kim loại cào vào nền gạch đá hoa đâm xuyên màng nhĩ Lam Nha, làm cô đau đớn ôm đầu, bò lăn trên đất. Thời gian gần đây, khả năng nghe từ xa của Lam Nha ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng chính vì điều này lại làm não bộ của cô vô cùng đau đớn và khó chịu.

Sau một hồi quằn quại, mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường. Nhưng Lam Nha mơ hồ nghe được tiếng bước chân nện đều trên nền đất, đi xung quanh vị trí nhóm người của họ dựng lều mà thăm dò.

Cô ngồi bật dậy, luồn tay xuống gối ngủ, thủ sẵn con dao trong tay, sau đó dựa vào khe hở nhìn ra xung quanh. Nhưng kì lạ thay, bên ngoài hoàn toàn trống vắng, không có bất kỳ động tĩnh của kẻ nào.



- Anh Lãng, anh Lãng, mau dậy đi!

Diệp Viên Lãng lững thững đi vào rừng sâu, hai mí mắt gần như đã sụp xuống, không nhìn rõ mọi cảnh vật xung quanh. Anh giống như cái xác không hồn, cứ thế bị ai đó điều khiển, ngơ ngác bước đi mà không có mục tiêu để đến.

- Viên Lãng! Em ở đây cơ mà!

Tiếng gọi lúc gần, lúc xa khiến Diệp Viên Lãng mơ hồ mở choàng mắt nhìn. Cách anh khoảng độ ba mét là bóng dáng một người con gái gầy gò, ốm yếu, toàn thân mặc đồ trắng đang đứng im lặng nhìn anh. Vì mái tóc của cô dài nên Diệp Viên Lãng không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dựa vào dáng hình và giọng nói, anh khẳng định đó chính là Tang Miêu.

- Tang Miêu! Là em à?

Cô gái gật nhẹ đầu. Nhận được đáp án, Diệp Viên Lãng hết sức mừng rỡ, vội vàng lao tới bên cạnh Tang Miêu. Nhưng dường như cô đang lảng tránh anh, lắc đầu lùi ra thật xa.

- Mau dậy đi! Viên Lãng, em vẫn ở ngay bên cạnh anh!

Giọng nói của Tang Miêu trở nên vô cùng du dương và âm vang. Cuối cùng, cô biến mất hẳn trong màn đêm cô đặc.

Diệp Viên Lãng giật mình tỉnh giấc, ú ớ kêu tên Tang Miêu. Khi anh mở mắt, thấy khóe mi của mình ươn ướt. Thì ra tất cả đều chỉ là mơ.

Điều khiến Diệp Viên Lãng cảm thấy bất ngờ, đó là Ngọa Bách Sênh cũng đã tỉnh dậy từ lúc nào. Ngọa Bách Sênh ngồi im trong tư thế thẳng lưng, hai mắt nhắm nghiền, lòng bàn tay để ngửa, tập trung toàn bộ khí tức trong máu lên trên đỉnh não.

Mùi máu tươi tanh nồng!

Phải! Chính xác là thứ mùi này, còn có cả mùi khắm của xác chết!

Ngọa Bách Sênh mở bừng mắt, lên nòng súng mà tiến về phía cửa lều.

Diệp Viên Lãng tò mò bước tới gần anh, hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì vậy?

Ngọa Bách Sênh vẫn chăm chú nhìn ra phía trước. Anh chau mày, khuôn mặt tuấn mỹ sa sầm hẳn xuống:

- Mùi máu còn rất tươi và nồng! Tôi nghi ngờ có người chết gần đây!

- Nơi này ngoài chúng ta ra thì còn ai được chứ?

Diệp Viên Lãng thắc mắc nói.

Thái độ của Ngọa Bách Sênh vẫn rất cương quyết. Anh đưa tay vén bạt lều, bình tĩnh bước ra bên ngoài, ánh mắt sa sầm hẳn xuống:

- Gọi mọi người dậy đi! Đây chính là lời cảnh cáo của con hổ đực! Hừ, chẳng lẽ, nó thành tinh rồi hay sao?

Lam Nha cũng vừa lúc bước ra. Trông thấy Ngọa Bách Sênh và Diệp Viên Lãng càng thêm sửng sốt. Cô cũng vì âm thanh kì lạ kia mà quyết định ra đây, ai ngờ gặp được hai người bọn họ.

Tầm mắt Lam Nha vừa vặn trông thấy, trên mặt đất gần đó có một cục tròn đen quỷ dị. Sau khi dùng đèn pin mắt sói chiếu vào, cả người cô lập tức lạnh toát.

Chính là chiếc đầu nhuốm máu của Ân Ân!