Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 68: Săn mồi

Theo sự chỉ dẫn của Ngọa Bách Sênh, mọi người lại bắt tay vào dựng lều, nghỉ ngơi qua đêm. Nơi họ chọn nằm ngay dưới chân núi, vừa để sườn núi giúp tránh bão, vừa để cản gió đêm thổi xuống.

Đàm Phong được dìu ngồi vào trong lều nhỏ, khuỷu tay và bắp chân anh ta chi chít các vết trầy xước rướm máu. Nhất là bàn chân trái bị trật khớp liên tục truyền đến cảm giác đau buốt.

Sau một hồi được Lam Nha nắn bóp và sơ cứu qua các vết xước, Đàm Phong đã đỡ đau hơn nhiều. Chỉ còn nắn khớp chân về đúng vị trí như ban đầu nữa là xong.

Cứ mỗi lần Đàm Phong ngẩng đầu lên lại phải hứng trọn những cái lườm cháy mặt của đám Tế Tiêu. Uy Đình bĩu môi nhìn anh ta, thỉnh thoảng còn kéo tai Lục Kiêu lại gần, thủ thỉ nói xấu.

Ngoài cửa lều, Diệp Viên Lãng đang cùng Ngọa Bách Sênh nhặt những que củi to để gom vào một góc. Vầng trán cao rộng của Ngọa Bách Sênh lấm tấm mồ hôi. Khi chuẩn bị lên kế hoạch tiến vào Vân Nam, anh không nghĩ rằng tốc độ đến thẳng mục tiêu của họ lại trở nên chậm chạp như thế này.

- Sao lại đần mặt ra thế?

Diệp Viên Lãng cầm dao chặt một nhánh cây bên cạnh, nghiêng đầu hỏi Ngọa Bách Sênh.

Ngọa Bách Sênh hừ nhạt, nhíu mày đáp lại:

- Không có gì! Đột nhiên thấy chúng ta thật vô dụng!

Dù chưa hiểu cho lắm về những gì Ngọa Bách Sênh nói, nhưng Diệp Viên Lãng cũng chỉ biết cười trừ cho qua, không hỏi thêm gì nữa.

Thịt xông khói Mạn A Đà gói cho họ vẫn còn khá nhiều. Lam Nha lấy nước suối, ngâm thêm ít gạo trắng Mạn A Đà đưa cho, dùng một chiếc niêu nhỏ để thổi cơm. Gần tiếng sau, cơm trắng thơm phức bốc khói nghi ngút được bày ra, mọi người quây quần bên đống lửa, cùng ăn ngon lành.

Nhờ có sự giúp đỡ của Diệp Viên Lãng, bàn chân trái của Đàm Phong cũng đã được nắn lại nhưng vẫn còn hơi đau chút.

Lần này, mọi người chỉ dựng tạm ba chiếc lều, ngủ quây quần bên nhau. Lam Nha vẫn chiếm dụng riêng chiếc lều nhỏ ở giữa, mệt mỏi thiêm thϊếp ngủ say.

Gần nửa đêm, gió bấc bỗng đột ngột rít gào, thổi tung đống củi nhỏ vẫn còn đang kêu lách tách. Hai bên vạt lều liên tục bị gió táp quật tơi bời, tạo thành những tiếng vù vù hết sức chói tai.

Ngọa Bách Sênh mơ hồ mở choàng mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Anh tập trung toàn bộ các giác quan của mình, lặng yên nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Ngoài tiếng gió rít kia, Ngọa Bách Sênh mơ hồ còn nghe thấy những âm thanh sột soạt lúc nhanh, lúc chậm, tựa hồ giống tiếng bước chân của ai đó.

Điểm lại các thành viên ngủ trong lều của anh, gồm có Tế Tiêu, Lục Kiêu, Uy Đình và Diệp Viên Lãng, đều đầy đủ. Một dự cảm chẳng lành lập tức xuất hiện trong não bộ của Ngọa Bách Sênh. Anh đứng dậy, rón rén mở hé một phần cửa lều để nhìn ra bên ngoài, cả người tức khắc hóa đá.

Ngoài đống củi đã bị gió dập tắt lửa kia là một bóng đen to lớn đang lững thững đi vòng quanh, dùng mũi ngửi ngửi chỗ xương mà nhóm Ngọa Bách Sênh vứt ra khi nãy.

Con hổ già gầm gừ trong cuống họng, hai bên ria mép đã bạc trắng, vểnh cao nghe ngóng. Chỉ cần dựa vào hàm răng sắc nhọn đang nhểu dãi kia, Ngọa Bách Sênh có thể ngầm dự đoán tuổi đời của nó nằm trong khoảng hơn hai mươi năm đổ lại. Khối lượng ước tính khoảng 120 ki - lô - gam.

Anh rón rén lùi lại, lay người Diệp Viên Lãng tỉnh dậy.

- Viên Lãng, mau dậy đi! Con hổ đó đến rồi!

Diệp Viên Lãng ngáp dài ngáp ngắn, khóe mắt đầy ghèn, nhất thời vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nghe tiếng động, Lục Kiêu cũng mơ màng mở choàng mắt ra nhìn. Sau khi nghe Ngọa Bách Sênh nói sơ qua tình hình, nét mặt không giấu nổi vẻ khϊếp đảm.

- Gì… gì vậy? Trời ạ, tất cả đều tại thằng cha Đàm Phong vô dụng kia!

Lục Kiêu tức giận nhăn mặt mắng nhiếc.

Ngọa Bách Sênh vội vàng đưa tay làm dấu im lặng. Con hổ vẫn đi vòng quanh ba túp lều để nghe ngóng động tĩnh. Nhóm đàn ông của họ và bên Trình Tri thì không lo là mấy. Nhưng Lam Nha chỉ có một mình ở trong lều, cô ngủ rất say. Do vậy, an nguy của Lam Nha vẫn được đặt lên hàng đầu.

Ngọa Bách Sênh kéo khóa balo, lôi ra khẩu súng lục nạp đầy đạn, đem nhét vào thắt lưng. Tiếp sau đó, anh cầm lấy dao sắc, nắm chặt trong tay, nhón gót bước tới cửa lều.

- Tôi sẽ tìm cách sang bên Lam Nha. Các cậu chuẩn bị sẵn vũ khí phòng thân đi!

- Thiếu chủ, ngộ nhỡ đánh động con hổ kia thì sao?

Uy Đình lo lắng lên tiếng khuyên can.

Suy nghĩ một chút, Ngọa Bách Sênh hít thật sâu, quả quyết nêu ra phán đoán của mình:

- Nếu tôi không nhầm, con hổ này là hổ cái. Thứ mà chúng ta đối đầu, không chỉ một con đâu. Chưa biết chừng, hổ đực đang lặng lẽ quan sát ở gần đây.

Ực!.

Những người còn lại vô thức nuốt vài ngụm khí lạnh, bàn tay càng thêm nắm chắc vũ khí phòng thân.

Ngọa Bách Sênh nhẹ nhàng vén lều, sau đó nhanh chóng mất hút vào trong bóng đêm…