Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 64: Cô bị điên à?

Cút!

Sau khi biết người lẻn vào phòng là Lâm Khiết, Ngọa Bách Sênh thu tay trở về, chỉ lạnh lùng nói duy nhất một từ “cút” vô cảm. Đến cả liếc nhìn thêm sắc mặt của cô ta, anh còn chẳng thèm liếc, chỉ chăm chú chỉnh lại khẩu súng về tư thế ban đầu, khóa chốt cẩn thận rồi đem đặt dưới giường.

- Anh Sênh, có thể cho em cơ hội làm lại từ đầu không?

Lâm Khiết lồm cồm bò dậy, vẫn mặt dày đến trước mặt Ngọa Bách Sênh, đưa tay xoa lên hai bả vai của anh. Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy Lâm Khiết, trong đầu Ngọa Bách Sênh lại liên tưởng đến một vài con dòi béo núc ních đang ngo ngoe trước mặt anh, hết sức kinh tởm.

Anh tức giận trừng mắt nhìn cô ta, dùng lực bẻ quặt tay của Lâm Khiết khiến cô ta kêu ré lên vì đau:

- Cô bị điên à? Còn không mau cút xéo khỏi đây?

Lâm Khiết chịu nhục, đâu dám bén mảng thêm, vội vàng quay gót rời đi thẳng.

Ngay khi cô ta chạy ra ngoài, Triệu Thiên đã chờ sẵn ở đó từ lúc nào. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, hùng hổ tiến đến thưởng cho người yêu một bạt tai.

Bốp!

- Thứ đàn bà lẳиɠ ɭơ! Nửa đêm nửa hôm cô lén lút chui vào phòng hắn làm gì?

Lâm Khiết tức đến đỏ mắt, một tay ôm má, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt bạn trai chửi bới:

- Mày là cái thá gì mà chửi tao? Tao thích làm gì tao làm, mày không có quyền chĩa mõm vào!

Cô ta vừa dứt lời liền bị Triệu Thiên tóm chặt một tay, hằm hằm lôi mạnh Lâm Khiết xuống dưới nhà bếp. Khi Lâm Khiết chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Triệu Thiên đã kéo khóa quần, đem người anh em sớm đã vươn cao của mình giải phóng ra bên ngoài.

- Không muốn!

Lâm Khiết vùng vằng muốn quay trở lại phòng ngủ, Triệu Thiên đã bắt lấy cô ta, đè Lâm Khiết lên thành bếp, sau đó vén váy của cô ta lên cao, không hề có màn dạo trước mà trực tiếp đâm thẳng vào từ phía sau.

- Áaaaa!

Lâm Khiết kêu lên đau đớn, hai mắt nhăn lại, tay gồng trên kệ bếp để cố gắng kìm chế những đợt thúc cực mạnh của bạn trai.

Mỗi một lần Triệu Thiên đưa sâu vào, anh ta lại gầm gừ mắng nhiếc:

- Dám phản bội tôi này! Dám cãi lại ông đây này! Đừng hòng tôi để cô đi!

Sáng hôm sau, khi Ngọa Bách Sênh mở mắt, mọi người đã tỉnh dậy trước cả anh. Lam Nha vốn tính cẩn thận, tự sắp xếp đồ đạc cho gọn lại trước khi đoàn người của mình tiếp tục di chuyển vào trong núi sâu.

Ngọa Bách Sênh vươn vai ngáp dài, tựa lưng nhìn cô hỏi:

- Đồ ở đâu mà nhiều vậy?

- Ông Mạn cho chúng ta thức ăn xông khói. Loại thịt này để được lâu, không lo ôi thiu!

Lam Nha vẫn hí hoáy gói ghém đồ đạc, nhanh nhẹn đáp lời.

Ngọa Bách Sênh cũng không hỏi gì thêm, bước tới bên Mạn A Đà, cùng ông nhìn ra mảng rừng phía xa:

- Đợi khi chúng tôi quay lại, liệu ông còn ở đây không?

Mạn A Đà cười khì khì, lấy từ trong tủ đồ ba cuốn sách đã cũ, đưa cho Ngọa Bách Sênh.

- Tặng cho cậu!

- Đây là?

Anh hào hứng nhận lấy, mở ra xem xét. Ba cuốn sách này đều ghi lại toàn bộ đặc điểm nhận biết và phương pháp giải trừ tất cả các loại độc dược mà Mạn A Đà đã dày công ghi chép lại trong suốt phần đời của ông. Có thể nói, chúng là sách quý, là công trình nghiên cứu tâm đắc nhất của Mạn A Đà lúc bấy giờ.

- Cảm ơn ông!

Ngọa Bách Sênh cảm động, mỉm cười bắt tay cùng Mạn A Đà. May mắn gặp được ông ấy, có lẽ chính là duyên số của họ. Sau này, còn nhìn thấy nhau nữa không, hãy đợi anh sống sót trở về đi.

Nhóm người Ngọa Bách Sênh sẽ khởi hành trước đám Lâm Khiết. Mạn A Đà còn đi theo họ một đoạn dài, sau đó mới dừng lại, đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt. Hai mắt ông có chút đỏ hoe, không lỡ. Thời gian qua ông sống cô độc, buồn tẻ, đột nhiên gặp được mấy người Ngọa Bách Sênh đã làm tinh thần Mạn A Đà trở nên nhẹ nhõm và tươi vui hơn rất nhiều.

Cuộc gặp gỡ nào cũng phải có lúc chia ly!

Ông chỉ biết âm thầm chúc họ may mắn mà thôi.

Sau những cơn mưa dày hạt, đường rừng càng thêm nhão và bết dính hơn. Ngọa Bách Sênh lưng đeo balo, sải từng bước vững chãi đi trước, trên tay còn cầm theo que sắt để gạt những đám cỏ lớn sang hai bên, mở rộng đường đi cho mọi người.

Đã lâu chưa di chuyển xa sau thời gian ăn chơi nghỉ dưỡng tại nhà của Mạn A Đà, do vậy người nào cũng thấm mệt, chỉ vừa đi được một lát đã thở hổn hển.

Diệp Viên Lãng chống tay lên trên thân cây, nhăn mặt nói:

- Còn phải đi bao lâu nữa thì mới tới nơi cần đến thế?

Lam Nha hơi do dự, lúc sau mới đáp:

- Không còn lâu nữa đâu! Nếu theo như hướng dẫn của bản đồ, chúng ta đã đi được một nửa chặng đường rồi!

- Ôi trời! Mới được một nửa thôi sao?

Tế Tiêu ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc như trâu. Ngọa Bách Sênh đưa mắt lườm cậu ta, lạnh lùng giảng giải:

- Núi rừng Vân Nam là một địa điểm bất khả xâm phạm, ngay cả chính phủ cũng kiêng dè, không dám đặt chân tới. Cậu phải hiểu nơi này sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó!

Nghỉ ngơi thêm một lát, họ lại tiếp tục tăng tốc khởi hành. Con đường phía trước đột nhiên rẽ làm hai hướng, kéo dài sâu tít tắp vào phía trong rừng già. Mọi người có chút khựng lại, băn khoăn không biết nên đi hướng nào.

Ngọa Bách Sênh mở bản đồ, kỳ lạ, trong bản đồ lại không có chỉ dẫn. Lẽ nào, đường này mới được tạo ra, giống như con sông khi trước họ gặp.

Đàm Phong tự bước đến lối rẽ bên phải, hất hàm nói lớn:

- Chúng ta đi bên này đi! Tôi đảm bảo đây là đường đúng!

- Anh Đàm Phong, chưa thể vội quyết ngay được! Ngộ nhỡ đi lạc sẽ không hay!

Lam Nha vội lên tiếng ngăn cản. Nhưng Đàm Phong quả quyết lắc đầu, khẳng định chắc chắn:

- Từ trước tới nay, linh tính của anh đều rất chính xác. Em hãy nhìn đi, đường bên phải trơn nhẵn, chứng tỏ thường xuyên được con người hoặc thú rừng đi qua. Còn bên kia cỏ cây um tùm, chắc chắn là đường hoang.

Những người còn lại cũng cảm thấy có lý, gật gù tán thưởng.

Tuy nhiên, Ngọa Bách Sênh lại nhíu mày, lạnh lùng đáp:

- Bên trái! Chúng ta sẽ đi sang bên trái!.

Đàm Phong trợn mắt, khinh thường hất cằm:

- Này! Anh thôi đi! Anh lấy lý gì cho rằng bên trái mới là đường đi chính xác? Lần nào anh cũng tự đắc nghĩ bản thân mình là nhất. Hừ, tôi cóc nghe theo đấy! Anh làm gì được tôi?

Ngọa Bách Sênh nhún vai, thẳng thắn đáp:

- Được thôi! Cứ làm theo lời anh. Nhưng tôi phải nói trước, ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì, anh tự chịu trách nhiệm!