Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 56: Quan hệ nam nữ

Trông thấy Ngọa Bách Sênh trở về, bên cạnh còn có một ông lão kì lạ, đám người Đàm Phong không khỏi ngạc nhiên. Tế Tiêu trên tay cầm hộp thịt viên, hào hứng ngó đầu ra gọi anh:

- Thiếu chủ, mau mau vào đây!

Trong lều, mọi người đang bày thức ăn để ăn lót dạ. Lam Nha mặc dù đỡ đau hơn trước, nhưng gương mắt vẫn còn tiều tụy ít nhiều. Ngay tại khoảnh khắc mắt chạm mắt với cô, ông lão Mạn A Đà đã thẳng thắn lên tiếng:

- Cô chỉ còn hai ngày để sống!

Mọi người nhất thời sững sờ, ngay cả Trình Tri đang hào hứng nhai thịt cũng há hốc miệng, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Mạn A Đà.

Người phản ứng đầu tiên vẫn là Đàm Phong. Anh ta tức giận đứng phắt dậy, lao đến tóm lấy cổ áo ông lão mà mắng:

- Này, lão già ở đâu đến đây? Sao dám ăn nói bậy bạ vậy hả?

Trước thái độ hung hăng mất bình tĩnh của anh, Lam Nha vội vàng bước tới ngăn cản, cúi đầu lễ phép xin lỗi Mạn A Đà:

- Mong ông thông cảm! Anh ấy vốn rất nóng tính, nhưng tâm lại thiện lương!

Mạn A Đà vốn không quan tâm gì tới Đàm Phong, ông gật đầu, chộp lấy cổ tay của Lam Nha, làm động tác giống như bắt mạch.

Mặc dù Lam Nha có phần sửng sốt, nhưng khi thấy Mạn A Đà đi cùng Ngọa Bách Sênh trở về, cô liền biết ông không phải người xấu. Hiểu được suy nghĩ của cô, Ngọa Bách Sênh liền lên tiếng trấn an:

- Ông ấy là Mạn A Đà, truyền nhân cuối cùng của người cổ vực.

Một lời này của anh thốt ra, nhóm người lại càng thêm kinh ngạc hơn. Không ngờ, chỉ vừa rời đi hơn tiếng đồng hồ, Ngọa Bách Sênh lại dẫn về được một ông lão thuộc truyền nhân của tộc người cổ vực.

Càng bắt mạch, sắc mặt của Mạn A Đà càng thêm trắng bệch. Hai hàng lông mày bạc trắng của ông siết gần lại nhau, đầu các ngón tay bắt đầu thấm ướt mồ hôi. Phải mất chừng mười phút sau, Mạn A Đà mới buông tay Lam Nha, quay sang Ngọa Bách Sênh thở dài.

- Hai cô cậu ra đây một chút. Tôi có việc gấp cần trao đổi thêm!

Đàm Phong vốn không tin ông lão rách rưới kia lại là truyền nhân của tộc cổ vực, một mực lên tiếng trách móc:

- Ngọa Bách Sênh thật là hồ đồ! Ông ta chỉ là một lão già ăn mày, chuyên đi lừa phỉnh người khác. Ông ta mà là truyền nhân cổ vực, tôi sẵn sàng quỳ xuống bái lạy ông ta ba cái.

Diệp Viên Lãng cười cười, bước đến bên cạnh Đàm Phong, vỗ vỗ lên vai anh ta, ánh mắt vẫn nhìn về phía ba người bên ngoài:

- Đừng nên nói trước điều gì, kẻo anh lại bị vạ miệng đấy!



- Cái gì? Thật vớ vẩn!

Vừa nghe Mạn A Đà nói sơ qua về cách thức giải độc, Ngọa Bách Sênh đã giãy nảy, lập tức lắc đầu phản đối kịch liệt.

Lam Nha cũng không kém anh, hai má trắng nõn đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi lại Mạn A Đà lần nữa:

- Ông à, liệu không còn cách khác hay sao?

Mạn A Đà quả quyết lắc đầu, giọng nói hào sảng khẳng định một cách cực kỳ chắc chắn:

- Chỉ có cách duy nhất như tôi đã trình bày. Cô cậu suy nghĩ đi. Còn do dự thêm nữa, cô gái này sẽ chết sau hai ngày.

Ngọa Bách Sênh điên tiết vò đầu. Cái thứ độc quỷ quái gì thế này? Cách điều chế đã vô nhân đạo, mà phương pháp hóa giải cũng khốn khϊếp không kém.

Lam Nha cắn chặt môi, thở dài đáp:

- Ngọa Bách Sênh! Chúng ta có thể không làm!

- Im đi! Tôi muốn bình tĩnh!

Chưa để Lam Nha nói hết câu, Ngọa Bách Sênh đã cáu gắt cắt ngang. Anh đứng tựa lưng vào một gốc cây lớn, hai tay khoanh trước ngực, mắt sắc nhắm hờ, đăm chiêu suy nghĩ.

Nhìn trạng thái tâm lý của anh lúc này, Mạn A Đà chỉ biết lắc đầu châm biếm:

- Thanh niên trai tân chưa trải hồng tình. Thật đáng tiếc!

Phương pháp hóa giải độc tủy như sau: Loại độc tủy này có thể truyền từ người này sang người khác. Nhưng bắt buộc phải tùy vào hai loại điều kiện sau:

Thứ nhất, đối tượng truyền độc phải là người khác giới, một nam, một nữ.

Thứ hai, đường truyền độc sẽ thông qua hoạt động quan hệ nam nữ. Đối tượng nhận độc phải có sức khỏe gấp đôi người nhiễm, sức đề kháng chống độc cũng sẽ cao hơn.

Sau khi truyền độc thành công, truyền nhân cổ vực sẽ tiến hành hóa giải trên thân người nhận độc.

Trong cách làm này, Lam Nha muốn giữ toàn mạng, bắt buộc cô phải thực hiện quan hệ nam nữ với một người đàn ông. Mà người có đủ bản lĩnh về cả thể xác và lực đạo, chỉ có duy nhất Ngọa Bách Sênh.

Tuy nhiên, ngay khi nghe Mạn A Đà giải thích, Ngọa Bách Sênh đã lập tức giãy nảy, lắc đầu nguầy nguậy. Không phải anh không muốn cứu mạng Lam Nha, mà đó là vì… việc kia, đối với Ngọa Bách Sênh thật là khó khăn, vô cùng khó khăn.

Lam Nha cũng biết điều này, cô nở nụ cười rạng rỡ, chân thành cảm ơn Mạn A Đà. Có lẽ, số mệnh Lam Nha buộc cô phải chấm dứt thời gian sống tại nơi này. Lam Nha không sợ chết, chỉ cảm thấy hối tiếc vì chưa đạt được mục đích cuối cùng của mình.

Chờ Lam Nha quay trở lại phía trong lều, Mạn A Đà cũng xách gùi đeo lên lưng. Trước khi rời đi, ông còn không quên nhắc nhở Ngọa Bách Sênh:

- Cô gái đáng yêu như thế, chết đi thật đáng tiếc!

Mạn A Đà đi được chưa đầy năm bước, Ngọa Bách Sênh đã gọi giật ông lại:

- Khi nào có thể thực hiện được?

Mạn A Đà mỉm cười, xoay đầu đáp gọn:

- Bất cứ khi nào hai người làm việc xong!

Vành tai Ngọa Bách Sênh phút chốc đỏ bừng. Anh thở dài, đôi mắt sâu không thấy đáy vẫn nhìn chằm chằm về phía trước:

- Phiền ông sắp xếp! Trong đêm nay, chúng ta sẽ tiến hành giải độc ngay!