Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 50: Chém đầu cá sấu khổng lồ

Vù… vù…

Khoảng cách giữa con cá sấu và Ngọa Bách Sênh chỉ còn cách trong gang tấc. Nó mở to miệng, nhe hàm răng nhọn hoắt, táp mạnh về phía anh. Ngọa Bách Sênh nín hơi, cúi người lặn xuống dưới sông, may mắn tránh được cú đớp của nó.

Hai lần táp mồi trượt, con cá sấu nổi điên, không còn bơi cầm chừng nữa mà chuyển hướng lặn sâu xuống nước. Lần này, nó quyết định tấn công trực diện con mồi, không để sổng.

Vì Lam Nha ở dưới nước lâu hơn Ngọa Bách Sênh, lúc này hô hấp của cô đã trở nên khó thở. Ngọa Bách Sênh không còn nhiều thời gian, kéo đầu Lam Nha lại gần, sau đó kề môi lên miệng cô, tiến hành truyền hơi. Mặc dù nụ hôn của họ chỉ diễn ra chớp nhoáng, thế nhưng cũng đủ để Lam Nha có thêm thời gian lâu hơn. Môi Ngọa Bách Sênh rất lạnh, tựa như bị một tầng băng mỏng bao phủ lấy.

Cá sấu bơi đến cũng là lúc Lam Nha và Ngọa Bách Sênh tháo được hết đống dây cỏ quấn chân. Dưới đáy sông, Ngọa Bách Sênh phát hiện chiếc rìu mà anh làm rơi đang nằm im lìm bên dưới. Anh nín hơi thật lâu, sải tay bơi nhanh xuống đáy, thuận lợi nhặt được cây rìu.

Mọi sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Lam Nha không chịu được nữa, ngoi đầu lên khỏi mặt nước lấy hơi. Ngọa Bách Sênh ôm ngang eo cô, tay còn lại sải rộng đạp người bơi sang hướng khác.

Oàm…

Con cá sấu cũng ngoi đầu lên, quẫy đuôi đuổi theo hai người họ sát nút.

- Súc sinh!

Ngọa Bách Sênh đã bị chọc giận, đẩy mạnh Lam Nha ra phía trước, còn anh thì nâng rìu, chờ lúc khoảng cách giữa anh và con cá sấu chỉ còn đúng một sải tay bèn dùng toàn bộ sức lực bổ mạnh rìu xuống đầu nó.

- Ngọa Bách Sênh! Đừng làm liều!

Lam Nha lo lắng nhắc nhở, đám Tế Tiêu ở phía trên bờ cũng sợ hãi, hò hét kêu la.

Tuy nhiên, con cá sấu tinh ranh hơn anh nghĩ. Thấy nguy hiểm ập đến, nó lập tức thụp người xuống nước, nhưng lần búa này vẫn kịp chém lên đầu nó một vết thương dài. Máu đỏ loang lổ một vùng sông.

Ngọa Bách Sênh thở hồng hộc, quay sang Lam Nha hét lớn:

- Mau bơi vào trong bờ đi!

Mặc dù Lam Nha không muốn bỏ mặc anh lại, nhưng nếu cô còn ở đó, chắc chắn sẽ làm vướng chân Ngọa Bách Sênh. Lam Nha cật lực bơi về phía Đàm Phong, cuối cùng an toàn trèo lên bờ.

Con cá sấu bị thương càng thêm hung hãn. Nó giơ móng vuốt, cào một đường dài vào bắp chân Ngọa Bách Sênh. Vì anh mặc quần dày nên vết thương không sâu, chỉ sượt qua da một chút.

Ngọa Bách Sênh nắm chắc cây rìu trong tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào vùng xoáy nước đang sàu bọt bên dưới, khóe môi nhếch lên đầy tà mị.

Grào!!!

Từ dưới mặt nước, con cá sấu tung người nhảy lên, trực tiếp kéo Ngọa Bách Sênh lặn sâu xuống đáy.

- Ngọa Bách Sênh!

- Thiếu chủ!

Nhóm người hốt hoảng la lên thất thanh. Mặt nước im lặng như tờ, tuyệt nhiên không có tiếng động.

Chân tay Lam Nha run run, cố gắng điều chỉnh hô hấp, lấy lại bình tĩnh. Cô vẫn tin vào bản lĩnh của Ngọa Bách Sênh. Một vị thiếu chủ văn võ song toàn, đứng đầu đế chế Đài Vương quyền lực, chắc chắn không thể chết một cách dễ dàng.

- Trời ơi! Tôi phải xuống cứu thiếu chủ!

Tế Tiêu đã mất bình tĩnh, xắn tay áo đòi nhảy xuống sống nhưng bị Diệp Viên Lãng giơ tay ngăn lại.

- Cậu nghĩ Ngọa Bách Sênh lại sẵn sàng hiến mạng cho cá sấu như thế à?

Nghe Diệp Viên Lãng hỏi ngược, Lục Kiêu và Đàm Phong tròn xoe mắt, đồng loạt lên tiếng:

- Anh nói vậy là có ý gì?

Diệp Viên Lãng khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh trả lời một cách rành rọt:

- Yên tâm đi! Thiếu chủ của các cậu sẽ quay lại sớm thôi!

Năm phút tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến nhóm người đứng ngồi không yên. Ai cũng nhìn đau đáu xuống mặt sông, hồi hộp chờ đợi.

Bỗng dưng, nước sông tiếp tục sủi bọt. Lần này, máu đỏ đặc quánh lan rộng cả một vùng lớn, nhanh chóng hòa trộn cũng với nước sông, trông giống hệt một khúc sông máu quỷ dị.

Mọi người chạy vội tới gần vị trí máu lan, l*иg ngực ai nấy đều đập loạn xạ.

Ọc… ọc…

Âm thanh tiếng nước cuồn cuộn vang lên. Từ trong dòng nước máu, một người đàn ông tuấn mỹ hơn cả tranh vẽ bình thản ngoi lên trên mặt nước. Khí thế của anh áp đảo toàn bộ đối phương, lãnh khốc mà quyền vệ. Trên tay Ngọa Bách Sênh là chiếc rìu sắt vẫn được anh nắm chặt, bên tay còn lại là đầu cá sấu khổng lồ bị chém đứt lìa, hai tròng mắt lồi vẫn còn mở thao láo.

- Thật… thật kinh khủng!

Trình Tri trợn tròn mắt, miệng há hốc không dám tin vào những gì mình đang trông thấy. Một rìu cắt lìa đầu cá sấu dài gần ba mét chỉ trong vài phút, bản lĩnh này quả thực quá mức khủng bố, hiếm ai làm được.

Lục Kiêu, Uy Đình và Tế Tiêu vui sướиɠ vỗ tay rầm rầm, vênh mặt đắc ý đáp:

- Đương nhiên! Các anh mà dám lệch sóng, đừng trách thiếu chủ của chúng tôi thẳng tay ném xuống sông làm mồi cho cá sấu!