Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 37: Hành động nóng nảy

Lam Nha, tỉnh lại mau!

Ngọa Bách Sênh bế xốc cô trên tay, hoảng hốt chạy về hướng cửa phòng. Lần này, cánh cửa tự động mở hé, tựa hồ như có một luồng sức mạnh nào đó điều khiển.

Đám Đàm Phong cũng vừa lúc chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, Đàm Phong gấp gáp hỏi dồn:

- Ngọa Bách Sênh, anh đã giở trò gì với Lam Nha thế này!

Đàm Phong đứng chắn ngang lối đi, không cho Ngọa Bách Sênh bước tiếp. Hai vành mắt anh trở nên đỏ lựng, gằn giọng mắng nhiếc:

- Còn không mau cút ra! Đừng để tôi đập gãy chân anh!

Dứt lời, Ngọa Bách Sênh hầm hầm bước đi, đem Lam Nha đặt lên phía trên gian nhà. Gương mặt cô đã trở nên tái xanh, cảm tưởng như không còn bất kỳ một chút sức sống nào cả. Ngọa Bách Sênh dùng khăn ẩm, lau sạch vết máu trên tay Lam Nha, không quên băng bó lại giúp cô. Chỉ mới có mấy ngày đặt chân tới Vân Nam, vậy mà khắp người cô bị thương chi chít.

- Tránh ra! Tại anh nên Lam Nha mới bị thương. Đồ sao chổi!

Đàm Phong tức giận kéo ngược Ngọa Bách Sênh trở ra, sau đó tự mình giúp cô lau vết bẩn trên mặt cùng các vết thương mới, cũ. Tiếng tranh cãi ồn ào khiến Lam Nha tỉnh lại. Cô chậm rãi mở mắt, ho lên vài tiếng. Đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt lạnh lùng của Ngọa Bách Sênh. Anh đứng lặng nhìn cô, xác định Lam Nha đã tỉnh liền thở phào một tiếng.

- Ngọa Bách Sênh, chuyện gì đã xảy ra với anh thế?

Vừa tỉnh lại, Lam Nha lập tức cất giọng hỏi dồn. Ngọa Bách Sênh ngồi đối diện cô, hai mắt nhắm hờ, bắt đầu kể lại từng chi tiết khi anh gặp chuyện. Sau lần chạm vào vết khắc hình bát quái trên da cỗ thi thể kia, Ngọa Bách Sênh bất chợt cảm thấy từng dòng máu trong cơ thể sục sôi cuộn trào. Cảm giác nóng rực chạy dọc toàn thân. Nóng, rất nóng, cực kì nóng!

Ngọa Bách Sênh sau khi đỡ Lam Nha, đột nhiên ý thức chợt dừng lại. Não bộ của anh cảm tưởng như không còn hoạt động nữa mà bị một luồng sức mạnh khủng khϊếp điều khiển. Chỉ tới khi Lam Nha dùng máu hóa giải, thần trí Ngọa Bách Sênh mới quay trở về thực tại.

Nghe anh thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra khi ấy, tất cả mọi người đều chết lặng. Trình Tri nãy giờ im lặng, suy nghĩ một lúc liền đánh liều nêu ra suy đoán:

- Chẳng lẽ… nơi này có ma?

- Phui phủi cái miệng thối của cậu!

Lục Kiêu tức giận, dùng tay đấm mạnh lên đầu Trình Tri. Tại nơi hoang vu như thế này mà còn dám dọa thần dọa quỷ!

Đàm Phong tính tình nóng nảy, sau khi nghe Trình Tri nói liền tức giận, phá cửa xông xồng xộc xuống dưới khu nhà phía sau.

- Đàm Phong, anh giở trò gì thế?

Ngọa Bách Sênh lên tiếng gọi anh ta nhưng không còn kịp. Đàm Phong bước về phía xác chết, châm một mồi lửa lớn. Ánh lửa lập tức bùng lên, bén vào căn nhà gỗ, bốc cháy dữ dội. Mùi khói hòa trộn cùng mùi khét của thi thể bay lên ùn ùn, khiến toàn bộ mọi người đều ngây ra sửng sốt.

- Tôi đốt chết kẻ nào dám hại Lam Nha!

Đàm Phong hậm hực bước lên, trên miệng vẫn còn làu bàu chửi đổng. Ngọa Bách Sênh nổi cáu, đường đường được coi là một người có ăn có học, vậy mà anh ta dám đốt xác, thiêu nhà của người khác.

Lần này, Lam Nha cũng không đồng tình với cách làm của Đàm Phong, giận dữ nói lớn:

- Tính cách nóng nảy của anh đến khi nào mới sửa được vậy?

Đang yên đang lành, căn nhà cháy rụi. Bây giờ tất cả bọn họ không chỉ phạm lễ với chủ nhân căn nhà này, mà ngay cả nơi trú ẩn cũng không còn nữa.

Ngọa Bách Sênh trừng mắt nhìn Đàm Phong, khinh bỉ buông ra một câu:

- Thật ngu xuẩn!

- Anh nói gì?!

Đàm Phong xông tới bên cạnh Ngọa Bách Sênh, dường như anh ta đang muốn bổ nhào, sống chết cùng Ngọa Bách Sênh. Ngọn lửa ngày càng bùng lên dữ dội, ngôi nhà sắp sửa bị thiêu rụi. Đoàn người gấp gáp chạy ra bên ngoài, thở dài một tiếng.