Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 35: Sự cảnh cáo của oán linh

Thiếu chủ! Chuyện gì thế này?

- Ôi trời! Mùi khủng khϊếp quá!

Uy Đình và Lục Kiêu cũng vừa vào tới nơi, sau khi chứng kiên mười bộ xương trắng cùng cỗ thi thể đang phân hủy kia, bụng dạ tức khắc sục sôi, co chân chạy thẳng ra ngoài, ôm bụng nôn mửa sống chết.

Trong dạ dày có bao nhiêu thức ăn đều bị họ nôn sạch, sau đó nằm chồng lên nhau, quệt miệng thở hổn hển.

Lam Nha với lấy một khúc gậy gỗ nằm dưới đất, chống chân bước về phía họ, ngạc nhiên cất giọng hỏi:

- Bách Sênh đã phát hiện ra thứ gì ư?

- Đừng… đừng xuống đó! Đằng sau toàn là xác người chết thối!

Lam Nha lập tức lặng người. Thế nhưng, vì bản tính tò mò, cô quyết định tự chống gậy đi xuống. Đám Đàm Phong thì ra sân trước, đi vòng quanh nhà để quan sát tình hình.

Lúc đi ngang qua gian thờ, Lam Nha trông thấy hàng loạt bài vị bị đổ, nằm la liệt dưới đất. Cô nén đau, cúi xuống nhặt từng tấm bài vị lên, đem đặt ngay ngắn lên trên giá gỗ, sau đó mới yên tâm bước xuống lần nữa.

Ngọa Bách Sênh đang mải mê quan sát xác chết, chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Anh quay phắt lại, nhìn thấy Lam Nha đang chun mũi, gương mặt xinh đẹp có chút hoảng hốt, chỉ lạnh nhạt nói:

- Cô đang bị thương, sẽ không tốt khi tiếp xúc với xác chết!

Lam Nha gạt phăng, không quan tâm tới những gì anh nói, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, xem xét thi thể cùng Ngọa Bách Sênh.

Trước sự ương bướng này của cô, Ngọa Bách Sênh chỉ còn biết thở dài, lắc đầu ngao ngán.

- Người này là nữ, độ tuổi khoảng chừng từ hai mươi lăm đến ba mươi, đã chết trên dưới tám tháng.

Nghe Lam Nha phán đoán, Ngọa Bách Sênh ồ lên một tiếng. Anh nở nụ cười nhạt, nhìn cô bằng một nửa con mắt:

- Thì ra cô cũng am hiểu về khám nghiệm tử thi à?

Lam Nha lắc đầu, thẳng thắn trả lời anh:

- Tôi chỉ đọc qua sách báo mà thôi!

Ngọa Bách Sênh nhặt được một chiếc túi nilon đã cũ, đem xỏ vào bàn tay phải. Anh lật úp xác chết lại, phần thịt tiếp xúc với tay anh lập tức bong ra, thứ cảm giác nhớp nháp, bết dính khiến Ngọa Bách Sênh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đằng sau xác chết là phần mông và lưng không có vải che. Người này chỉ mặc duy nhất lớp quần áo đằng trước, còn đằng sau để trần.

- Nhìn này! Phần da lưng có khắc hình bát quái!

Ngọa Bách Sênh vừa nói, vừa dùng tay ấn lên mảng da có khắc dấu kì lạ. Lam Nha nhìn theo, chợt cảm thấy có thứ gì đó rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe nói qua, nhưng tạm thời chưa thể nghĩ ra.

Ngọa Bách Sênh không nỡ để thi thể của cô gái trần như vậy, anh bèn cởϊ áσ mỏng bên ngoài, đem che lên phần lưng và mông trần thi thể, cuối cùng dùng tấm chiếu cũ đắp lên.

Lam Nha đứng dậy có chút khó khăn, được Ngọa Bách Sênh dìu lên. Đột ngột, cô mất đà, ngã chúi vào lòng anh. Ngọa Bách Sênh kịp thời đỡ được Lam Nha, cả hai đưa mắt nhìn thẳng vào nhau, ngây ngốc trong một lúc.

- Anh… anh có sao không?

Lam Nha chợt phát hiện, trong lúc cô chệnh choạng bị ngã, bàn chân phải không may giẫm mạnh lên chân Ngọa Bách Sênh. Hai má Lam Nha đỏ bừng, muốn đẩy anh ra liền phát hiện vòng tay cứng rắn của Ngọa Bách Sênh vẫn đang ôm chặt lấy eo nhỏ của cô.

- Buông… buông tôi ra!

Giọng nói yếu ớt của Lam Nha vang lên bên tai. Tuy nhiên, lúc này cô bỗng phát hiện ra một điều khác thường, cơ thể của Ngọa Bách Sênh bỗng trở nên căng cứng, ánh mắt thâm sâu phảng phất nét đờ đẫn, không có hồn. Anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng xác chết của cô gái kia, tựa hồ như hồn phách đã bị rút sạch.

Lam Nha dùng tay vỗ vỗ lên má của Ngọa Bách Sênh. Thế nhưng, anh vẫn đứng trơ như khúc gỗ, không có chút hồi đáp.

- Ngọa Bách Sênh! Ngọa Bách Sênh! Anh làm sao thế?!

Lam Nha hoảng hốt gọi tên anh. Một cảm giác lạnh buốt bất chợt chạy dọc khắp sống lưng cô, khiến cô giật mình kinh hãi.

Cô toan gọi đám Đàm Phong xuống ứng cứu, vậy mà cửa phòng tự động đóng rầm lại, tạo thành thứ âm thanh nặng nề, vô cùng khủng khϊếp chói tai.

Xác chết phía dưới, hình như có chút động đậy. Lam Nha run rẩy, đưa tay dụi mắt, xác chết lại vẫn nằm yên bất động như cũ. Cô cảm thấy nơi này không ổn, quyết định nhịn đau, dùng sức kéo Ngọa Bách Sênh đi theo mình.

Khì… khì…

Đột nhiên, từ trong cuống họng của Ngọa Bách Sênh bất chợt vang lên tiếng cười nỉ non, the thé. Anh kéo mạnh Lam Nha về phía mình, dùng hai tay vác cô lên trên cao, sau đó tàn nhẫn ném mạnh Lam Nha lên chiếc giường đặt xương khô. Sức nặng của Lam Nha khiến một số mẩu xương mục vỡ răng rắc, phần lưng va đập mạnh, nhanh chóng truyền tới cảm giác đau buốt thấu trời.

Chuyện… chuyện gì thế này?!