Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 31: Anh bị ảo tưởng ư?

Lam Nha cựa mình, tình cờ, chiếc chăn mỏng trên người cô cũng bị đạp tung ra. Làn khí lạnh dày đặc bao trùm khắp hang động, Ngọa Bách Sênh thân thủ khỏe mạnh cũng phải rùng mình. Anh bước xa Lam Nha chừng bảy bước rồi, cuối cùng lại bị lương tâm cắn rứt, đành tặc lưỡi quay trở lại chỗ ngủ của Lam Nha, sau đó kéo lại chăn, đắp lên cho cô.

Khi Ngọa Bách Sênh ra đến nơi, Đàm Phong đã đứng chờ anh sẵn. Dáng vẻ cao lớn nhưng một thân cô độc của anh ta khiến Ngọa Bách Sênh độ nhiên nảy ra suy nghĩ, muốn nhìn Đàm Phong lâu hơn.

- Đến rồi đó à?

Đàm Phong không quay lưng lại, chỉ nhàn nhạt hỏi thừa. Ngọa Bách Sênh dựa lưng vào thân cây to gần đó, nghiêng đầu thắc mắc:

- Giữa hai người đàn ông chúng ta cũng có chuyện để nói ư?

Nghe vậy, Đàm Phong chỉ bật cười. Hai mắt anh bỗng chốc trở nên sắc bén, có chút thâm hiểm gợn sóng trong đáy mắt.

- Tôi chỉ muốn hỏi, anh thích Lam Nha?

Khụ!

Ngọa Bách Sênh ho sặc lên một tràng. Anh còn nghĩ Đàm Phong gọi anh ra ngoài với mục đích chính là để bàn bạc những vấn đề chính cho chuyến đi lần này. Ngờ đâu anh lại nghĩ Ngọa Bách Sênh có cảm tình với Lam Nha.

- Ý anh là sao?

Đàm Phong sốt sắng dò hỏi, ép buộc Ngọa Bách Sênh phải trả lời ngay lập tức. Nhìn vẻ mặt tức cười của anh ta, Ngọa Bách Sênh đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc. Anh cười nhẹ một tiếng, sau đó vui vẻ đáp:

- Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?

Gương mặt ngăm ngăm của Đàm Phong lập tức tái mét. Không thể chứ? Thì ra, những điều Đàm Phong suy đoán lại chính xác ư?

Cơn ghen tuông mù mắt khiến trong lòng Đàm Phong trở nên sôi sục. Tuy nhiên, anh ta hít sâu một hơi, vẫn cố gắng kìm nén nhất có thể. Đàm Phong đưa tay, vỗ nhẹ lên bờ vai rắn chắc của Ngọa Bách Sênh, rành rọt nói từng câu, từng chữ:

- Tôi nói này, Ngọa thiếu chủ! Ngay từ nhỏ, tôi và Lam Nha đã được sư phụ hứa hôn. Phải! Chúng tôi chính là thanh mai trúc mã đấy. Anh có hiểu không?

Mi tâm Ngọa Bách Sênh giãn ra, anh hất mạnh bàn tay đang đặt lên vai mình ra khỏi người, nghiêng đầu hỏi vặn lại:

- Thì sao chứ? Anh nói những lời này với tôi để làm gì?

Đến thời điểm này, sức kiên nhẫn của Đàm Phong đã hoàn toàn bùng nổ. Anh ta giậm chân thật mạnh, há miệng chửi thề:

- Con mẹ nó, anh điếc ư? Tôi nói, tôi và Lam Nha đã có hôn ước. Cấm anh nảy sinh bất kì một tư tưởng bẩn thỉu nào với cô ấy!!!

Haaa…

Ngọa Bách Sênh ôm bụng cười rũ rượi. Anh dùng lực kéo sát gương mặt đỏ lựng của Đàm Phong lại gần phía mình, nhẹ nhàng thổi một hơi lên vành tai anh ta:

- Anh hãy thử hỏi vị hôn thê của anh, rằng vào đêm hai hôm trước, cô ấy bị tôi hôn đến tê dại như thế nào! À quên, chưa nói hết. Đàm Phong à, là Lam Nha chủ động trèo lên bụng tôi, tất cả đều vì chuyến đi ngày hôm nay!

Dứt lời, Ngọa Bách Sênh nhếch môi rời đi, để lại Đàm Phong ngơ ngác tới tái xanh mặt mũi. Những lời Ngọa Bách Sênh thốt ra khiến anh không dám tin, để có được chuyến đi này, lẽ nào Lam Nha lại phải đánh đổi bằng chính thân thể của mình?

Cả đêm hôm đó, Đàm Phong không thể nào ngủ được, chỉ hận không thể dạy dỗ Ngọa Bách Sênh một bài học nhớ đời.

Về phần mình, ngay khi quay trở lại vị trí, Ngọa Bách Sênh nằm nghiêng người, mặt đối mặt cùng với Lam Nha. Cô vẫn ngủ say, hơi thở dịu nhẹ, gương mặt khi ngủ thanh thuần tuyệt đối, trái ngược hoàn toàn với bản tính lạnh lùng pha chút phá cách.

Chỉ tiếc… Ngọa Bách Sênh không hề có hứng thú yêu đương với phụ nữ. Chắc chắn là thế!