Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 28: Đỉa hút máu

Buổi sáng hôm sau, thời tiết cũng đã khá hơn rất nhiều. Bầu trời bắt đầu hửng nắng, thế nhưng con đường đất vẫn ẩm ướt, trơn nhẵn vì ngấm nhuần nước mưa.

Sau vài động tác khởi động và làm nóng cơ thể, Ngọa Bách Sênh mở cửa khoang máy bay, cùng Uy Đình bước xuống trước. Anh cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, lại dùng la bàn và bản đồ để xác định phương hướng. Chờ tới khi đã tìm được lối vào chính xác nhất, Ngọa Bách Sênh bèn sai Uy Đình gọi những người còn lại bước ra.

Lục Kiêu khóa chặt cửa máy bay, mỗi người trên lưng đều vác theo một chiếc balo chứa đồ dùng cá nhân cần thiết của từng người, nối đuôi nhau bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên vào trong rừng cốc Vân Nam.

Những đám cỏ ở đây đã vượt quá hông người. Uy Đình xung phong đi trước, dùng dao chuyên dụng vạt cỏ, khơi thông đường đi.

Lam Nha cuốn gọn mái tóc bạch kim dài qua thắt lưng thành búi tròn, đội mũ phớt, để lộ khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp. Cứ đi được vài bước cô lại đảo mắt quan sát khắp bốn phía, thắc mắc hỏi Ngọa Bách Sênh:

- Liệu nơi này có hổ hoặc sói đói không?

Từ trước tới nay, cô rất sợ hai loài thú dữ này. Để cho chắc chắn, Lam Nha mới đánh liều hỏi Ngọa Bách Sênh.

Anh đang bước đi, nghe cô hỏi liền đứng sững lại, đưa mắt liếc nhìn Lam Nha bằng ánh mắt vô cùng xem thường.

- Lam tiểu thư cao cao tại thượng, vậy mà lại có thể phát ra những câu hỏi ngớ ngẩn như thế này ư?

Ngọa Bách Sênh vừa nói, vừa ép Lam Nha tới một gốc cây to gần đó, đến khi tấm lưng thon thả của cô bị ép chặt trên thân cây thì mới dừng lại.

- Anh… Tôi chỉ hỏi vậy thôi!

Lam Nha nghiêng đầu né tránh ánh mắt sắc lạnh đang nhìn cô như hổ đói kia. Ngọa Bách Sênh đột nhiên nảy sinh ý định trêu chọc cô. Anh tháo mũ phớt trên đầu cô xuống, lại dùng tay vuốt ve phần cằm thon của Lam Nha mặc cho cô cự tuyệt, sau đó thổi một hơi nhẹ lên vành tai cô:

- Đêm nay hãy đến lều của tôi ngủ đi! Tôi sợ đám hổ đói đó sẽ đem cô ăn sạch sành sanh trước cả tôi mất!

- Anh vô liêm sỉ!

Lam Nha hung hăng đẩy mạnh Ngọa Bách Sênh ra khỏi người mình. Vì anh cao hơn cô hẳn hai cái đầu, do vậy mỗi lần tranh cãi, cô đều phải ngửa cổ lên nhìn anh.

Chứng kiến hành động thân mật quá mức này của họ, Đàm Phong vô cùng bức bối. Anh bước về phía Lam Nha, kéo cô đi theo mình, còn không quên dành tặng về phía Ngọa Bách Sênh một cái lườm thấu trời.

Bảy người họ bước đi khoảng chừng gần hai tiếng đồng hồ, đôi chân cũng đã trở nên rệu rã, mỏi nhừ. Ngọa Bách Sênh quan sát thời tiết, sau đó chọn một vùng đất tương đối bằng phẳng, rộng rãi, quyết định dừng chân nghỉ ngơi một chút.

- Chúng ta ở tạm đây dùng bữa. Một tiếng sau tiếp tục lên đường!

Nghe lời anh, đoàn người nhanh chóng ngồi xuống đất, tự tìm lương thực khô mang theo sẵn để ăn cho đỡ đói. Uy Đình vì chặt cỏ nhiều, hai cánh tay mỏi nhừ liền nằm xuống đất thở hổn hển.

Đột nhiên, Trình Tri đang mải mê ăn lương khô gần đó bất chợt kêu lên thất thanh, nhảy dựng lên mà gào lớn:

- Ôi! Con quái gì thế này!

Nghe tiếng hét, sáu người còn lại lập tức chạy tới bên cạnh anh ta xem xét tình hình. Ngọa Bách Sênh là người phản ứng nhanh nhất. Anh kéo mạnh vạt tay áo của Trình Tri lên, nhất thời cả đám người bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc.

Trên cánh tay phải của Trình Tri bất ngờ xuất hiện năm con đỉa hút máu màu đen to béo, phần miệng của nó cắm xuyên qua da thịt Trình Tri, đang không ngừng ra sức hút máu.

Trình Tri đau đớn nhăn mặt, kêu rên ầm ĩ. Anh ta rất sợ đám đỉa nhẫy nhụa, hôi hám kinh tởm này. Bởi thế gương mặt đã trở nên tái xanh, cắt không còn giọt máu.

- Mau… Mau đuổi chúng ra khỏi người tôi. Nhanh lên!

Trình Tri gấp gáp kêu lên thảm thiết.

Ngọa Bách Sênh hừ lạnh, nhếch môi chế giễu:

- Ngậm miệng lại nếu anh còn muốn sống sót!