Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 26: Kế hoạch vân nam

Ngọa Bách Sênh trở về Đài Vương cũng vừa lúc ba người Lam Nha đã phác họa xong đường đi dựa theo bản đồ vạch sẵn.

- Anh Ngọa, để rút ngắn thời gian tới Vân Nam, chúng tôi đã quyết định chọn đường tắt qua núi. Anh thấy thế nào?

Nếu đã chọn đường đi này, chắc chắn nhóm người của anh sẽ bị cô lập với thành phố bên ngoài. Vân Nam là một vùng núi xa xôi, hẻo lánh, rất ít người đã từng đặt chân tới đây. Không chỉ bởi thời tiết khắc nghiệt, có thể xảy ra hiện tượng bốn mùa trong cùng một ngày mà còn có sự tồn tại của nhiều loại động vật, bộ tộc kì quái.

Đã có nhiều người từng lựa chọn tới Vân Nam thám hiểm, thế nhưng đều một đi không trở lại, trở thành những cái xác khô đét.

Ngọa Bách Sênh nhìn chằm chằm lên tờ giấy phác thảo, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ thoáng qua. Tuy nhiên, anh nhanh chóng dập tắt, chỉ gật đầu đáp:

- Tùy các người! Tôi chỉ là theo sau để phụ!

Dứt lời, anh đứng dậy, bước lên trên lầu nghỉ ngơi, để ba người Lam Nha lại tiếp tục ngồi im lặng dưới sảnh.

Chiều nay, tất cả bọn họ sẽ xuất phát. Đồ đạc cần thiết đã được Ngọa Bách Sênh chuẩn bị đầy đủ, Lam Nha không cần phải sắm thêm.

Đàm Phong sau khi tu sạch một ly rượu vang lạnh liền trề môi lên tiếng:

- Thực ra anh nghĩ, không cần Ngọa Bách Sênh, chúng ta vẫn có thể đến Vân Nam bằng thực lực của chính mình.

Nghe anh nói, Lam Nha lập tức lắc đầu phủ định. Vai trò của Ngọa Bách Sênh đối với chuyến đi này rất quan trọng. Nếu không có anh, chỉ e…

Cô muốn nói hết toàn bộ bí mật mình dốc công che lấp trong lòng cho Đàm Phong nghe nhưng cuối cùng lại thôi. Tốt nhất, càng ít người biết thì càng tốt hơn. Chuyến đi lần này gồm có sáu thành viên. Ngoài ba anh em Lam Nha, Ngọa Bách Sênh, Uy Đình thì còn có Tế Tiêu, một trong những trợ thủ đắc lực của Ngọa Bách Sênh.

- Ngũ Trình! Toàn bộ công chuyện tại Đài Vương giao lại cho ông!

Ngọa Bách Sênh cẩn thận căn dặn ông lão Ngũ. Mặc dù ông lão Ngũ rất lo lắng cho an toàn của thiếu chủ, thế nhưng ý anh đã quyết, ông không dám cự cãi.

Trước khi Ngọa Bách Sênh rời đi, ông lão Ngũ bèn mạo muội kéo anh ra xa, nhắc nhở:

- Chuyến đi này thiếu chủ sẽ mất thời gian bao lâu?

Ngọa Bách Sênh không do dự, đáp gọn lỏn:

- Nhanh nhất là hai tháng, muộn nhất năm tháng!

- Không được!

Ông lão Ngũ lập tức phản đối. Để anh đi lâu như thế, ông không yên tâm một chút nào cả.

- Thiếu chủ đi lâu như thế, chỉ sợ Đài Vương sẽ bị kẻ thù phản kích! Tôi đã già, không thể bảo vệ toàn vẹn cho người dân chúng ta được!

Nỗi lo của ông cũng rất đúng. Ngoài xã hội, biết bao thế lực ghen ghét với Đài Vương, chỉ chờ cơ hội thích hợp liền tấn công hòng cướp trắng.

Ngọa Bách Sênh vỗ vai ông, cười nhẹ:

- Chúng tôi sẽ dùng chuyên cơ riêng để tới chân núi Vân Nam, sau đó phải đi bộ vào sâu trong rừng. Thời gian sẽ được rút ngắn hơn, ông hãy yên tâm!

Chưa đợi Ngũ Trình kịp nói thêm gì nữa, Ngọa Bách Sênh liền quay lưng bỏ đi, nhanh chóng bước lên máy bay. Nhìn theo bóng máy bay càng ngày càng khuất xa, trong lòng ông lão Ngũ bất chợt trở nên nóng như lửa đốt. Thứ cảm giác chẳng lành, bất an cứ thế len lỏi vào trong từng giác quan của ông.

Ông bước lên nhà thờ các đời thiếu chủ Đài Vương trong hàng trăm năm qua, nhẹ nhàng thắp hương, lầm bầm cầu khấn. Hy vọng, Ngọa Bách Sênh cùng các thành viên còn lại đều yên bình quay trở về!