Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 16: Bài học nhớ đời

Anh… Vậy mà dám ly hôn?

Lâm Khiết ôm bụng cười ngặt nghẽo, giống như chính tai cô ta đang phải nghe một trò đùa dai của Ngọa Bách Sênh. Tuy nhiên, thái độ từ anh lại vô cùng bình thản, có chút cợt nhả. Rõ ràng, Ngọa Bách Sênh đang muốn trêu ngươi Lâm Khiết, xoay cô ta như chong chóng trong lòng bàn tay của mình.

Ông Lâm là người giữ bình tĩnh nhất. Ông gọi Ngọa Bách Sênh tiến đến đứng bên cạnh, thật lòng hỏi lại anh lần nữa:

- Con muốn ly hôn thật sao?

Ngọa Bách Sênh lập tức vâng dạ. Anh vốn đã chán ghét với cuộc sống ở rể này. Hơn nữa, sau thời gian chung sống, anh cũng nhận ra một sự thật hiển nhiên, đó là bản chất con người thì rất khó có thể thay đổi được.

Người vui nhất lúc này chính là Lâm Khiết. Được đường đường chính chính ly hôn với kẻ mà mình ghét, cô ta sung sướиɠ tới nỗi cười híp cả hai mắt. Đàn ông không có tiền đồ, chỉ biết ăn bám nhà vợ, thật đáng khinh thường.

Ngọa Bách Sênh nhìn ông Lâm bằng ánh mắt chắc như đinh đóng cột, đồ đạc anh mang theo cũng không nhiều, đã được đóng gói cẩn thận vào trong valy.

- Thưa cha, à, không phải, chú Lâm! Cảm ơn chú thời gian qua đã đối xử tốt với tôi. Đến lúc tôi phải rời đi rồi!

Lâm Khiết ký tên xong liền ném mạnh chiếc bút bi xuống đất, chắp hai tay ra sau hông, cười đểu:

- Anh gấp gáp muốn ly hôn với tôi, lại còn đóng đồ trước. Hay là, bên trong túi này có thứ gì đó cần phải giấu giếm?

Dứt lời, Lâm Khiết mặc kệ thể diện, lao vọt tới trước mắt Ngọa Bách Sênh, hung hăng giật phăng hành lý trên tay anh, sau đó kéo khóa, dốc toàn bộ đồ đạc bên trong ra.

- Cô làm cái quái gì vậy?

Ngọa Bách Sênh trợn tròn mắt, tức giận tới nỗi hai vành tai đỏ bừng. Anh đã nể mặt ông Lâm, không trừng trị cho cô ta một bài học. Vậy mà Lâm Khiết vẫn chứng nào tật nấy, không biết thế nào là phép tắc.

Bên trong valy, ngoại trừ vài bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân thì không còn thứ gì đáng giá nữa. Lâm Khiết dùng chân đá đá vào đống quần áo của Ngọa Bách Sênh, làm bộ oan ức mà đáp:

- Con chỉ muốn kiểm tra lại lần nữa cho thêm chắc chắn thôi mà!

Đến lúc này, sức kiên nhẫn của Ngọa Bách Sênh cuối cùng cũng vượt qua giới hạn chịu đựng. Anh dùng tay túm chặt tóc Lâm Khiết, giáng một đường thật mạnh lên mặt cô ta.

Lâm Khiết bị tát, mặt mày tối sầm, ngã lăn quay ra đất. Má phải cô ta đỏ ửng, sưng tấy, in rõ năm vết ngón tay thon dài của Ngọa Bách Sênh.

- Cha mẹ cô không dạy được cô, vậy thì để tôi dạy! Tôi thà chịu tiếng đánh phụ nữ, còn hơn để loại đàn bà hư hỏng như cô làm xấu mặt thế hệ phụ nữ trong thời đại này.

Ông bà Lâm chưa kịp phản ứng, Ngọa Bách Sênh liền dùng lực kéo mạnh Lâm Khiết ra ngoài mặt đường, mặc cho Lâm gia rơi vào tình thế hoảng loạn, sợ hãi gào lớn.

Ngay trước cổng biệt thự Lâm gia là một con đường ray dành riêng cho xe tàu hỏa. Ngọa Bách Sênh lôi Lâm Khiết xềnh xệch trên đất, hung hăng ném cô ta lên đường ray. Cứ mỗi lần Lâm Khiết định bò ra, Ngọa Bách Sênh lại điên cuồng ép cô ta nằm im trên đó.

Tiếng còi tàu hỏa hú vang từ xa. Chỉ trong vài phút nữa, nếu Lâm Khiết không nhanh chóng thoát ra, chắc chắn sẽ bị tàu hỏa nghiền nát.

Ông bà Lâm hô hào vệ sĩ cầm theo súng lục chạy tới. Nhìn tình cảnh khủng hoảng trước mắt, không khỏi sợ hãi. Bảy phút nữa tàu hỏa sẽ tới, Lâm gia phải nhanh chóng cứu bằng được Lâm Khiết khỏi tay Ngọa Bách Sênh.

- Ngọa Bách Sênh, mau thả con gái tôi ra!

Ông Lâm giương súng về phía anh, hùng hổ đe dọa.

Thái độ của Ngọa Bách Sênh vẫn vô cùng bình thản. Trước hơn mười họng súng đang chĩa về phía mình, anh vẫn bình tĩnh cười nhạt:

- Bắn chết tôi đồng nghĩa với việc các người đang tự tay gϊếŧ chết con gái mình.

Dứt lời, Ngọa Bách Sênh bước vào trong đường ray, đem Lâm Khiết che chắn trước cơ thể.

- Thế nào? Cô vẫn nghĩ tôi vô dụng, hèn nhát. Hôm nay tôi thể hiện đúng theo ý của cô, cô vừa lòng chưa?

Lâm Khiết hết nhìn tàu hỏa đang lao tới gần, lại nhìn về phía cha mình, khóc lóc cầu xin:

- Cha ơi! Cứu con! Con sợ chết!

Ông bà Lâm muốn lao tới cứu con, nhưng Ngọa Bách Sênh đã khôn ngoan mà để cô ta che trước ngực. Nếu chẳng may bắn lệch đường đạn, khác gì họ tự gϊếŧ chết con gái của mình.

Ông Lâm tức nước vỡ bờ, quỳ rạp trên đất, liên tục van xin khẩn khoản:

- Nể tình tôi không làm gì quá đáng với cậu, mong cậu hãy thả con bé ra. Tôi nguyện lấy tính mạng của mình để chuộc lỗi!

Ngọa Bách Sênh tặc lưỡi, dùng tay siết chặt cổ Lâm Khiết, ung dung đáp gọn lỏn:

- Quá muộn rồi!

Ù… ù…

Anh vừa dứt lời, tàu hỏa cuối cùng cũng đã lao đến, kèm theo tiếng còi inh ỏi đến chói tai. Lâm Khiết hét ầm lên một tiếng, sau đó thân dài tàu hỏa lập tức lao đến, chỉ để lại tiếng kêu thất thanh của toàn bộ những người có mặt ở đây.