Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 12: Dội chất thải

Thực ra, anh cũng không có ý định tranh giành, đấu đá với đám người rắc rối này. Yên ổn sống qua chuỗi thời gian thử thách âu cũng là điều anh mong muốn.

Chiếc siêu xe nhanh chóng rời đi. Gia đình họ Lâm quyết định không để Ngọa Bách Sênh đi theo cùng. Anh lại quay trở về vị trí cũ, nằm dài trên nền đất, đếm những viên gạch xếp đan nhau một màu cũ kĩ.

- Thằng oắt con rẻ rúng! Mang tiếng là con rể Lâm gia mà lại sống nhục nhã còn hơn cả một con chó!

Haha…

Âm thanh chế giễu gần đó phát ra rõ ràng, khiến Ngọa Bách Sênh giật mình bò dậy. Anh nhìn ra phía ngoài, trông thấy đám người làm đang túm năm tụm bảy, vừa đánh mắt về phía nhà kho, vừa bụm tay che miệng khinh thường anh.

- Phải đấy! Thường ngày tôi nhìn bản mắt của nó đã thấy chướng tai gai mắt, giờ bị nhốt vào trong nhà kho, có chết thối thây cũng không ai thèm đoái hoài.

Hai bàn tay Ngọa Bách Sênh nắm lại, gân guốc nổi cả lên, chạy dọc từ lòng bàn tay lên đến cánh tay rắn chắc. Bản tính anh vốn rất nóng, nhất là khi nghe thấy những lời châm chọc, phỉ báng về mình. Tuy nhiên, nghĩ đến những lời van xin khẩn khoản của quan chức trong Thần Điện nói với anh trước khi đến đây ở rể, Ngọa Bách Sênh lại đành nín nhịn, cắn răng bịt tai làm ngơ.

Anh không biết ai là người đã nghĩ ra cách thức giả nghèo làm rể để rèn luyện bản tính nóng nảy. Nhưng cách này xem ra không mấy khả quan cho lắm!

Thế nhưng, đám người này càng bàn tán lại càng hăng say, phấn khích, liên tục buông ra những lời lẽ công kích Ngọa Bách Sênh. Chúng còn cố ý nói thật to, dường như cố tình muốn anh phải đích thân nghe thấy.

Im lặng một lúc, Ngọa Bách Sênh cứ ngỡ bọn chúng đã rời đi. Bỗng chốc, từ trên mái nhà kho, theo hướng lỗ hổng có sẵn, một dòng nước đặc quánh màu vàng đυ.c, bốc mùi thối khắm ầm ầm đổ xuống người Ngọa Bách Sênh. Vì anh nằm ở ngay bên dưới lỗ hổng nên cả người lập tức hứng trọn thứ nước bẩn khắm thối này. Nước thải luồn cả vào trong miệng và mũi Ngọa Bách Sênh, làm anh ho lên sặc sụa vài tiếng, dùng tay vuốt cặn bẩn dính nhơ nhớp trên mặt.

Chết tiệt!

Anh bò dậy, toàn thân dính phân và nướ© ŧıểυ, dáng vẻ trông vô cùng thảm hại. Vừa lúc phía bên ngoài lại tiếp tục phát ra chuỗi âm thanh cười tươi hả hê, sung sướиɠ như cứa đứt vào từng ngũ quan của Ngọa Bách Sênh.

- Thiếu gia! Xin lỗi anh, chúng tôi không may lỡ tay!

Giọng nói bất cần của Trương Hàn, đội trưởng đội vệ sĩ trong Lâm gia đột ngột vang lên. Anh ta chính là một trong bốn người khi nãy đã kéo Ngọa Bách Sênh ném vào trong nhà kho. Từ khi Ngọa Bách Sênh đặt chân làm rể trong gia đình này, Trương Hàn đã vô cùng căm ghét và ngứa mắt.

Trong mắt Trương Hàn, Ngọa Bách Sênh chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt, vậy mà phút chốc bỗng một bước lên mây, vừa được ngày đêm kề cận người đẹp, lại còn nghiễm nhiên ghi tên vào trong bản thừa kế kếch xù của nhà họ Lâm.

Thật không công bằng!

Vì vậy, nhân cơ hội ngàn năm có một này, Trương Hàn quyết định xúi giục thuộc hạ, giở trò bắt nạt Ngọa Bách Sênh. Nhưng anh ta không thể ngờ được rằng, bản thân mình đã vừa động vào một người không được phép chọc.

- Anh Trương Hàn, liệu chúng ta làm thế có được hay không? Chỉ e ông bà chủ về trông thấy cảnh này sẽ khó ăn khó nói!

- Ngu ngốc! Chơi chán xong chúng ta sẽ tắm rửa sạch sẽ cho hắn. Mày nghĩ, loại người vô dụng, hèn nhát như hắn mà dám lên tiếng chống đối ư?

Trương Hàn khoanh tay trước ngực, bật cười ha hả.

Rầm!

Anh ta vừa dứt lời, cánh cửa nhà kho lập tức bị một luồng sức mạnh cực kì khủng khϊếp đạp tung, khói bụi bay lượn mù mịt.

Ngọa Bách Sênh nghênh ngang bước ra, lặng lẽ nhìn đám người trước mắt chằm chằm, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, cong môi hừ lạnh:

- Để xem chúng mày còn cười được bao lâu nữa!