Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 09: Tôi là lam nha

Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng ngọc trai với tuổi đời lên tới bảy mươi năm cũng thuộc về Ngọa Bách Sênh. Anh đón lấy chiếc hộp nhỏ, cẩn thận nắm chắc quai, sau đó ung dung bước đi trước con mắt kính nể của bao người.

Ngọa Bách Sênh vừa đi được vài bước liền trông thấy cô gái đã nói đỡ cho anh đang đứng ở ngay trước mặt. Lúc này, anh mới có thể quan sát thật kỹ gương mặt của cô. Vẻ ngoài xinh đẹp thuần khiết, mái tóc dài buông thõng trên đôi vai trần, tác phong quý phái, có thể xuất thân từ con nhà gia giáo.

Ngọa Bách Sênh muốn cảm ơn cô về sự việc lúc trước. Anh vuốt nhẹ lại mớ tóc, bước đến trước mặt cô, nở nụ cười thân thiện:

- Xin chào! Cảm ơn cô vì đã nói đỡ cho tôi.

Nghe vậy, cô gái nghiêng đầu quay lại nhìn anh, gương mặt xinh đẹp như cười như không, hờ hững mà đáp:

- Ồ! Tôi chỉ cảm thấy ngứa mắt trước hành động của hắn mà thôi!

Dứt lời, cô gái toan quay lưng bước đi liền bị Ngọa Bách Sênh đứng lên chặn lại.

- Này, cô gái! Có thể cho tôi biết tên được không?

Tư thế đứng của Ngọa Bách Sênh lúc này rất không tử tế. Anh giơ hai tay chắn trước mặt cô, môi mỏng cong lên đầy khiêu gợi. Nếu người ngoài nhìn vào ắt sẽ cho rằng anh là côn đồ háo sắc, đang muốn dụ dỗ và trêu ngươi thiếu nữ.

- Tránh ra!

Cô gái hất hàm yêu cầu.

Ngọa Bách Sênh càng giương mặt tự đắc, thâm tâm muốn trêu chọc thêm. Nếu hôm nay anh không hỏi được tên cô, đừng hòng anh để cô thoát.

Hừ!

Cô gái nhếch môi cười lạnh, sau đó dùng sức co chân, đạp một cước thật mạnh lên bàn chân Ngọa Bách Sênh. Mặc dù bị đau, Ngọa Bách Sênh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh tốt nhất có thể. Anh để im cho cô tùy ý làm càn trên chân mình, ánh mắt không rời khỏi cô.

- Cút ra ngoài!

Sau gần mười phút không ai chịu ai, Ngọa Bách Sênh cuối cùng cũng buông tha cho cô. Anh thu tay lại, gãi gãi lên sống mũi, có chút thất vọng đáp:

- Dù sao thì vẫn cảm ơn cô!

Cô gái trực tiếp bước qua người anh. Đợi cách xa Ngọa Bách Sênh năm bước chân, cô mới nhàn nhạt lên tiếng:

- Lam Nha!

Lam Nha?

Ngọa Bách Sênh lẩm bẩm trong miệng, nhẹ nhàng xoay người lại nhìn theo bóng lưng cô, đôi môi khẽ co giật.

Khi anh trở về, biệt thự nhà họ Lâm đã đóng cửa. Bầu trời tối đen thăm thẳm cuối cùng cũng lại đổ mưa lớn, từng trận nước như trút đổ ào ào lên vai của Ngọa Bách Sênh. Anh dùng tay ấn chuông cửa, quản gia Thiên vội vàng che ô chạy ra.

- Lâm thiếu, người đi có việc sao?

Ngọa Bách Sênh cười cười, không đáp, nhanh chóng lách người chạy vào bên trong. Lâm Khiết đã ngủ từ lâu. Có lẽ, sự việc xảy ra khi trước đã khiến cô ta thêm dè chừng anh hơn, cánh cửa cũng đã được gia cố lại thêm phần chắc chắn.

Ngọa Bách Sênh đặt hộp ngọc trai lên trên bàn, cởϊ áσ, nằm nghỉ ngơi. Ngày mai họ sẽ tham dự tiệc mừng thọ, chỉ e, đám người giàu có kia chắc chắn sẽ giở trò tiếp tục mà cợt nhả anh.

Điều này Ngọa Bách Sênh không lấy làm lo lắng cho lắm. Anh xem họ giống như đám ruồi nhặng bâu quanh, trực tiếp phủi tay đuổi thẳng cổ.

Sau một đêm ngon giấc, khi Ngọa Bách Sênh tỉnh lại đã là tám giờ sáng ngày hôm sau. Anh vươn vai, chỉnh lại đầu tóc, chọn cho mình một bộ vest lịch lãm, nhanh nhẹn bước xuống dưới lầu. Lâm Khiết cùng cha mẹ đã chờ sẵn ở phòng khách.

Vừa trông thấy anh, Lâm Khiết lập tức giơ tay, chỉ vào mặt Ngọa Bách Sênh cáo tội:

- Cha, người phải làm chủ cho con. Đêm hôm qua, anh ta dám lẻn vào phòng con, ăn trộm hơn một tỷ tiền mặt!