Tường Đông Cung

Chương 2-2

Bà hôn mê mất nguyên một ngày, chờ bà tỉnh lại thì thấy Giang lão gia vui như nhặt được của quý cười nói với bà đại phu tới khám chẩn đoán bà có hỉ mạch rồi.

Cả Giang Phủ vui mừng không thôi. Giang phu nhân nghĩ tới giấc mơ kỳ lạ và hạt châu kia, cho rằng đó là điềm báo may mắn, song long hí châu, con của bà chắc chắn là người nổi bật.

Suốt mười tháng hoài thai, Giang phu nhân không phải chịu khổ gì, tới lúc sinh con cũng dễ dàng hơn người thường.

Lúc tiếng trẻ con khóc từ trong phòng truyền ra, Giang lão gia mừng rỡ tới mức rơi vài giọt nước mắt. Không cần biết là nam hay nữ, ông sẽ coi đứa nhỏ này như bảo bối mà yêu thương.

Nhưng khi ông nhìn thấy đứa bé kia thì bị dọa nói không nên lời, sắc mặt tái xanh. Bên dưới đứa bé kia có cả hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam và nữ, nó là một quái thai nam không ra nam, nữ không ra nữ. Đứa nhỏ như vậy bị coi là không may mắn sẽ mang tới tai họa cho người nhà.

Giang lão gia tức giận suýt chút nữa thì đập chết quái thai này. Thế nhưng thầy xem tướng bên cạnh lại đột nhiên quỳ xuống nói chúc mừng:

"Chúc mừng Giang lão gia, chuyện hương khói của nhà họ Giang đã có người lo liệu."

Thầy xem tướng này được Giang lão gia mời ở lại trong phủ, ông ta đoán mệnh rất chuẩn, tuy rằng hai mắt bị mù nhưng lại có một đôi mắt trời sinh có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này của người khác.

"Ngươi có ý gì?"

"Thai này được bao phủ bởi nước miếng của Thánh Long, số hưởng ân trạch trăm năm, không phải phượng hoàng thì còn có thể là gì? Lão gia cứ nuôi dưỡng đứa nhỏ như người bình thường, chắc chắn có thể bảo vệ nhà họ Giang trăm năm không suy."

Giang lão gia mở to mắt nhìn, thâm ý phía sau câu nói này khiến ông vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì bao nhiêu năm như vậy nhà họ Giang còn chưa có ai vào được trong hậu cung của hoàng đế, lần này thì..

Giang lão gia lấy lại tinh thần, truyền lệnh phong bế miệng tất cả mọi người. Nhưng ông cũng không hoàn toàn tin tưởng vào lời thầy xem tướng.

Chẳng qua vài năm sau khi đứa nhỏ ra đời, Giang lão gia đang có xu thế lui bước đột nhiên trở thành người được hoàng đế tin tưởng, gánh vác một nửa bầu trời trong triều đình, không ít người vội vàng tới nịnh bợ ông.

Lúc này Giang lão gia mới tin vào lời thầy xem tường, lúc đứa nhỏ bốn tuổi thì ban tên cho y.

Y bao phủ trong ân trạch sinh ra, vậy cần phải hoàn trả lại, nên gọi là "Giang Phụng Ân".

Trước kia, người nhà họ Giang nuôi dưỡng y như một thiên kim tiểu thư. Nhưng theo số tuổi tăng lên, khung xương của Giang Phụng Ân cũng phát triển mạnh, giọng nói của y cũng không trong trẻo như của nữ giới, tính cách lại bướng bỉnh hiếu động. Từ xa nhìn lại y giống như một bé trai mặc trang phục bé gái. Thầy xem tướng nói họ không cần cố ép buộc chỉ cần thuận theo tự nhiên là được. Bởi vậy một năm trước khi Giang Phụng Ân nhập học, thân phận của y được đổi từ "tiểu thư" thành "công tử".

Y là lệnh bài bảo vệ tính mạng cho cả nhà họ Giang sau này, Giang lão gia và Giang phu nhân yêu thương chiều chuộng y hết mực. Từ nhỏ y chỉ mặc đồ được may từ tơ lụa gấm vóc Tây Vực tiến cống phối hợp với ngọc bội phỉ thúy đeo bên hông. Dung mạo y xinh đẹp tuấn tú, đi ra ngoài cũng chỉ làm bạn với các thế tử con nhà quan lớn, du sơn ngoạn thủy khắp nơi tiêu sái tự tại.

Trong thành này, người duy nhất y không thể với tới chắc chỉ có Thái tử điện hạ đương triều kia.

Chẳng qua Thái tử lại là tri kỷ của Giang Phụng Ân. hai người quen nhau từ nhỏ, tình cảm thanh mai trúc mã đậm sâu. Thái tử lớn hơn Giang Phụng Ân hai tuổi, nhưng tính cách dịu dàng, đối xử thân mật với mọi người.