Trương công công là thái giám theo hầu Thái tử từ nhỏ. Mấy ngày nay trong lòng ông luôn bất an lo lắng vô cùng. Gần đây phủ Thái tử cũng quạnh quẽ hơn nhiều. Bình thường trước cửa phủ luôn có đám người quyền quý giàu có ra vào, nhưng bây giờ ngay cả môn khách trong phủ đệ cũng yên lặng thu dọn đồ vật ngay cả bóng người cũng không thấy.
Nhất là hôm nay, Thái tử vào tảo triều đã được năm sáu xanh giờ rồi mà vẫn chưa trở về. Như trước đây vào khoảng thời gian này Thái tử đã tới Đông Uyên làm bạn với Thái tử phi và con trai của họ rồi. Nhưng hiện giờ, trong cung vẫn chưa truyền ra tin tức gì.
Trương công công đang do dự phái người vào trong cung xem thử thì nghe thấy bên ngoài phủ truyền tới tiếng bước chân dồn dập, ngoài ra còn lẫn cả tiếng áo giáp ma sát vào nhau. Cả người Trương công công đơ ra như bị sét đánh vội vàng chạy ra.
Từ xa ông ta đã nhìn thấy Cửu Hoàng tử dẫn theo một đám quân lính muốn xông vào, cũng may thị vệ trước cửa đã cản họ lại.
"Cửu Hoàng tử điện hạ." Trương công công hành lễ: "Phủ Thái tử cấm binh, không biết Hoàng tử điện hạ dẫn binh tới đây là có chuyện gì?"
Người đàn ông trước mặt lạnh lùng nhìn Trương công công: "Thái tử âm thầm kết bè kéo phái có âm mưu tạo phản. Ta vâng theo thánh mệnh tới điều tra dư đảng trong phủ Thái tử. Công công ngăn cản có phải muốn kháng chỉ hay không?"
Trái tim Trương công công nhảy lên tận cổ họng, ông ta vội vàng quỳ thụp xuống: "Từ trước tới giờ Thái tử điện hạ luôn trung thành với Thánh thượng, chưa bao giờ có tâm tư đại nghịch bất đạo như thế. Mong Cửu Hoàng tử điện hạ minh xét."
"Ngươi tới chỗ phụ hoàng mà giải thích."
Hắn vung tay lên, binh sĩ bên cạnh lập tức xông vào trong phủ. Tiếng binh khí va chạm như đâm vào trong lòng Trương công công, thái dương ông ta chảy mồ hôi.
Cửu Hoàng tử - Lục Đại Cảnh do Di Phi không được sủng ái sinh ra. Sau này phụ thân Di Phi nhận hối lộ bị cách chức đày đi lưu vong, Di Phi buồn bực sinh bệnh dẫn tới mất mạng. Từ đây Cửu Hoàng tử lại càng không được Hoàng thượng để ý. Nhưng kỳ quái là, trước đây vài năm, sau một lần hắn ra mưu sách cứu trợ thiên tai cho vùng Tây Nam, Hoàng thượng bắt đầu đánh giá cao hắn, thường xuyên gọi hắn vào cung nói chuyện trắng đêm.
Thái tử cũng tra ra trong chuyện này tất có mờ ám vốn đã lưu ý tới Cửu Hoàng tử nhiều hơn nhưng Thái tử không ngờ được Cửu Hoàng tử ra tay nhanh như vậy.
Trương công công đi theo Thái tử nhiều năm như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều phải qua tay ông ta. Nên ông ta biết rõ cho dù có lập úp phủ Thái tử lên cũng không tìm được gì, chẳng qua là...
Ông ta nhớ tới người ở Đông Uyên, trong lòng hoảng sợ. Nếu như Lục Đại Cảnh bắt được người kia vậy chỉ sợ mọi chuyện càng thêm nhiễu loạn.
Lục Đại Cảnh đột nhiên dơ chân bước vào trong phủ. Trương công công vội vàng đứng dậy đi theo sau hắn.
Hắn đi được một lúc thì ngừng lại hỏi: "Trương công công, bên kia là chỗ nào sao có nhiều người canh giữ như vậy?"
Trương công công nhìn theo tầm mắt Cửu Hoàng tử thì phát hiện nơi đó là cổng lớn của Đông Uyển. Cả người ông ta đổ mồ hôi hột: "Hồi bẩm Hoàng tử, đó là nơi ở của Thái tử phi, bên trong có có cả tiểu Thế tử, nên Thái tử cũng cẩn thận hơn."
Lục Đại Cảnh như không thèm để ý gật nhẹ đầu, sau một giây hắn lập tức hạ lệnh: "Đi vào tìm kiếm cho ta."