Dương Tuyền Quân nghe vậy, nới lỏng bàn tay xô đẩy hắn, nhíu lông mày hỏi: "Bất Vi, cớ gì nói ra lời ấy?"
"Trước tạm không bàn đến thanh danh của Công tử Dị Nhân có được như thế, chỉ nói bây giờ An Quốc Quân có rất nhiều con trai, chỉ có thanh danh Công tử Dị Nhân lan truyền rộng, khó khăn lắm mới có thể so sánh cùng Công tử Tử Hề."
Dương Tuyền Quân tắt tiếng, đúng là như vậy, công tử khác cũng không quá mức phát triển.
Lã Bất Vi nhìn ra thần sắc hắn biến hóa, lại chân thành nói: "Quan hệ của Hoa Dương phu nhân với Công tử Tử Hề căng thẳng, bây giờ còn sủng ái của An Quốc Quân, nhưng nếu ngày sau Công tử Tử Hề được lập làm thế tử, lại thành Tần vương, với tính cách của hắn, tất nhiên sẽ lập mẹ đẻ của mình làm Thái hậu, xin ngài nghĩ đi, Hoa Dương phu nhân với ngài, đến lúc đó sẽ là tình trạng gì đây?"
"Vậy ngươi nói xem, kỳ thật là muốn dựa vào thế của tỷ tỷ ta không phải sao? Không có ân sủng của Hoa Dương phu nhân, thanh danh của Doanh Dị Nhân chẳng qua là mánh lới mà thôi." Dương Tuyền Quân có chút kéo không nổi thể diện, giằng co đôi câu.
"Đương nhiên. Nhưng đôi bên cùng có lợi, cả hai thiếu một thứ cũng không được, Hoa Dương phu nhân cần đứa con trai có thể trèo lên vị trí thế tử bên người, mà Công tử Dị Nhân cần phải có mẫu thân có sủng có thể để tăng thêm tiền cược, không phải sao?" Lã Bất Vi cười tủm tỉm nói.
Doanh Dị Nhân một bên cũng không hề yên lặng, đồng ý sẽ không bạc đãi các nàng, ân tình hôm nay nhất định sẽ khắc trong tim.
Hai người hứa hẹn lại phân tích một phen, Dương Tuyền Quân mới dịu lại: "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi đi gặp."
Đợi gặp mặt Hoa Dương phu nhân, Doanh Dị Nhân thể hiện một phen tưởng niệm, lại nói đến năm đó lúc hắn bị mang đến Triệu quốc, Hoa Dương phu nhân đưa cho Dị Nhân lúc ấy còn rất nhỏ một cái áo khoác ngoài giữ ấm, hắn nhớ đến bây giờ.
Sau khi hàn huyên, Hoa Dương phu nhân nhớ ra đứa con trai này, cân nhắc trong chốc lát nói: "Ngày sau đổi tên con là Tử Sở đi."
Sau đó Doanh Tử Sở đã cưới con gái Dương Tuyền Quân, không bao lâu sinh ra Công tử Thành Giao, lúc này hắn đã sớm ném Doanh Chính cùng Triệu Cơ còn lưu lại Triệu quốc ra sau đầu rồi.
Đợi lúc hai người trở lại Tần quốc, Doanh Tử Sở chẳng quan tâm, giao phó hy vọng đối với Công tử Thành Giao, có ý tưởng sau khi lên vương vị thì lập con gái Dương Tuyền Quân làm Vương Hậu, Thành Giao làm Thái Tử.
Là Hoa Dương Thái Vương Thái Hậu ngăn trở cách làm của hắn, bà cũng không bảo vệ cháu gái của mình, chỉ là bình tĩnh trần thuật.
"Triều đình nhà Tần luôn luôn lập đích trưởng tử, ngươi lúc còn ở Triệu quốc đã cưới Triệu Cơ làm phu nhân, rất nhiều người cũng biết chuyện, Doanh Chính là đích trưởng tử, nếu không lập làm Thái Tử, nói làm sao qua được đây?"
Dưới sự khuyên can hết sức của Hoa Dương Thái Vương Thái Hậu, mười ba tuổi Doanh Chính trèo lên vương vị, làm Tần Vương.
Những năm này, trên triều đình có Thái hậu cùng Lã Bất Vi nắm giữ, Hoa Dương Thái Vương Thái Hậu ở nội cung chẳng quan tâm, nhưng việc lớn việc nhỏ, vẫn luôn có người bẩm báo với bà, nếu là chuyện bà không đồng ý, cho dù là Lã Bất Vi một tay che trời cũng làm không thành.
Hôm nay Thiếu Đế tới đây, là có chuyện thương lượng với Hoa Dương Thái Vương Thái Hậu.
Bà kinh nghiệm phong phú, lại cực yêu thương Doanh Chính, chỉ điểm không ít cho hắn trên đường làm quân vương, bà hy vọng hắn có thể trở thành nhân quân minh quân.
"Tổ mẫu, từ sau khi Thái hậu không để ý tới triều chính, sự vụ triều đình càng thêm nặng nề, hôm nay Thái hậu còn nhắc với cô muốn đi Cố đô Ung Thành nhàn cư, cô nghĩ rằng, trong triều chỉ có mình Văn Tín Hầu Lã Bất Vi làm tướng, quá mức bận rộn, rất nhiều công việc chưa hẳn có thể xử trí thỏa đáng." Thiếu Đế nghiêm mặt, đâu ra đấy trần thuật mọi chuyện với Hoa Dương Thái Vương Thái Hậu.
Hoa Dương Thái Vương Thái Hậu vẻ mặt hiểu rõ, thuận theo ý của hắn hỏi: "Vậy Tần vương nghĩ, nên giải quyết vấn đề như thế nào?"
Thiếu Đế cười rộ lên, âm điệu mạnh mẽ: "Cô suy nghĩ thật lâu, muốn khôi phục thể chế song tướng thời kỳ Vũ Vương, tăng lên một phó tướng, thay cô phân ưu."