Xuyên Thành Tiểu Cung Nữ Của Thiếu Niên Tần Thủy Hoàng
Chương 19: Nổi giận
Thiếu Đế dừng lại, ánh mắt lợi hại quay đầu qua, nhìn thấy một cung nữ kiều mị lạ lẫm đang ẩn tình mang theo e sợ nhìn qua mặt của hắn.
Lúc Hàm Xảo còn chưa được chọn là cung nữ thông phòng, ngẫu nhiên nhìn thấy Doanh Chính đi qua trên đường cung, cao lớn tráng kiện, tuấn mỹ phi phàm.
Về sau lại có một cái cơ hội như vậy, nàng nhờ trong nhà chuẩn bị quan hệ, lại bằng vào mỹ mạo bản thân, vào mắt Thái hậu.
Bây giờ, đứng ở trước mặt Doanh Chính, nàng phải ngửa đầu, mới có thể thấy rõ ánh mắt đạm mạc của Thiếu Đế.
Dường như đang nhìn một con sâu cái kiến nhỏ yếu.
"Ngươi là ai?" Thanh âm Thiếu Đế nhàn nhạt, còn tính là ôn hòa.
Hàm Xảo chỉ cảm thấy vui mừng nhè nhẹ xông lên đầu, nàng lộ ra nụ cười kiều mỵ mà bản thân đã luyện vài lần đối với gương đồng: "Vương thượng, nô tỳ là cung nữ thông phòng Thái hậu nương nương chọn lựa vì ngài, chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm hầu hạ vương thượng người hiểu chuyện chăn gối."
Là lời nói mở màn hầu như giống như đúc với tiểu cung nữ kia.
Ánh mắt Doanh Chính rơi vào bội kiếm vừa để vào hộp kiếm, giọng điệu chắc chắc: "Hôm nay thái hậu gọi các ngươi đến, người sắp xếp ngươi?"
"Bẩm vương thượng, là Thái hậu nương nương sắp xếp nô tỳ đêm nay thị tẩm." Hàm Xảo gật gật đầu, lại nhu thuận quỳ gối bên chân Thiếu Đế, muốn xin thay hắn cởϊ áσ ra, "Vương thượng, nô tỳ hầu hạ người đi ngủ nhé."
-
Trong điện đột nhiên vang lên thanh âm cực lớn của đồ vật bị đạp nát.
Đại thái giám Triệu Đồng Canh giữ ở cửa ra vào vừa chợp mắt đã lập tức giật mình một cái, vội vàng chạy vào.
Vào điện, thấy là Thiếu Đế thần sắc nổi giận, cùng cung nữ bại liệt trên mặt đất lạnh run rẩy khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trên mặt đất là nến bị rơi xuống.
Cung nữ kia khóc đến cuồng loạn, không ngừng nói: "Vương thượng tha mạng vương thượng tha mạng! Đây đều là Lạc Thù dạy ta, cái gì nô tỳ cũng không biết!"
Triệu Đồng dò xét liếc nhìn Thiếu Đế vẫn còn nộ khí, thấy tay phải hắn rủ xuống bên người đang run nhè nhẹ, ánh mắt lại rơi vào cái hộp kiếm cùng một bội kiếm khác treo trên tường.
Hắn liền vội vàng tiến lên ngăn chặn miệng cung nữ kia, lại kêu hai tiểu thái giám đến kéo nàng xuống.
"Vương thượng bớt giận, nô tài đã sai người kéo nàng xuống rồi."
Triệu Đồng cầm giá nến vừa phải, lại thắp một ngọn nến mới, hắn đứng ở nguyên chỗ do dự có nên hỏi Doanh Chính vì sao nổi giận hay không, tối nay có còn muốn truyền cung nữ hay không.
Thiếu Đế mặt không biểu tình, phân phó hắn.
"Gọi tiểu cung nữ họ Lạc kia tới."
Trong lòng Triệu Đồng lộp bộp, lĩnh mệnh lui ra, cảm thán đêm nay Lạc Thù chỉ sợ không được tốt. Tiểu cung nữ kia ánh mắt trong sạch, nhìn qua chính là không có tâm tư gì không đứng đắn cả, rất hợp ánh mắt hắn, vốn nghĩ bình thường có thể giúp đỡ một cái cũng là thuận tay.
Ài.
Hắn cũng là người tinh rồi, lại hiểu rõ Doanh Chính, chỉ vài câu rải rác vừa rồi đã đoán được đại khái.
Chỉ sợ là từ lúc phát hiện thay đổi người thị tẩm, Thiếu Đế đã không vui. Về sau lại từ trong dấu vết để lại phát hiện khả năng Lạc Thù đã nói rõ chi tiết những gì mình biết về sở thích của Thiếu Đế cho cung nữ mới, mới nổi giận đến thế.
Tiểu cung nữ hôm nay không trực ban, đã sớm đi ngủ.
Lúc đến tẩm điện, trong mắt còn mơ mơ màng màng, đợi thấy rõ sắc mặt Thiếu Đế, ngay lập tức tỉnh táo lại.
"Vương thượng." Lạc Thù cúi người.
Thiếu Đế đang giận, Triệu Đồng cũng không dám chần chờ quá lâu, chưa kịp nói rõ nàng cái gì, chỉ là nói vương thượng truyền nàng đến thị tẩm.
Doanh Chính vẫy tay.
Tiểu cung nữ đến gần.
Nàng vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt trắng noãn còn lộ ra màu đỏ, lông mi thật dài quét qua, mắt to long lanh hơi nghi hoặc nhìn về phía hắn.