Đông Phong Bất Dữ

Chương 63: Bán thân

Mải mê vừa làm vừa nghĩ, hắn không biết Vạn Phương đã xong từ lúc nào. Nó bước đến gần hắn, khẽ hỏi.

- Trông người có vẻ mệt mỏi, hạ nô giúp ngài một chút được chứ?

Hắn gật đầu, đoạn thả người, nhắm mắt, ngả ra phía sau. Vạn Phương thấy vậy bước đến, dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp, bấm huyệt, đặc biệt là tại vùng Thái Dương cho hắn. Ban nãy Mẫn Hi có cơn đau đầu nhẹ, bây giờ nhờ lực này mà biến mất. Hắn thở ra, một cách đầy thoải mái. Trong trạng thái vẫn còn đang nhắm mắt, hắn nghe người kia hỏi.

- Người thấy thế nào rồi ạ?

Hắn vẫn đang hưởng thụ, nhẹ nhàng đáp lại: "Tốt lắm..."

Xoa bóp được một lúc sau, hắn lại tiếp tục hỏi: "Chủ nhân ngươi lúc đẩy ngươi qua cho ta có nói gì không?"

Vạn Phương không trả lơi, hắn chỉ hừm một cái. Không muốn nói cũng được, không sao, hắn có rất nhiều cách để biết, có điều không muốn thẩm tra thôi. Tuy nhiên tay nghề của đứa nhỏ này thật tốt đi, có lẽ ở Dịch phủ cũng đã làm chuyện này nhiều lần rồi.

- Thật ra là hạ nô xin sang đây....

Lực đạo dừng lại, hắn cảm nhận được nó đã rời đi. Mẫn Hi nhíu mày, xin sang đây? Chỗ này của hắn có gì thu hút Vạn Phương nhỉ? So với Dịch phủ, hắn nghèo hơn, độ chịu chơi cũng chả bằng với Dịch Dư Nguyên. Hơn nữa công việc ở đây rất nặng, vừa trông quán xá vừa phải làm việc ở phủ. Có cái khỉ gì vui mà vào đây nhỉ?

- Hôm ngài đến Dịch phủ, hạ nô đã nghe trộm cuộc trò chuyện giữa ngài với Dịch đại thiếu. Hạ nô biết ngài đoạn tụ nên mới đánh bạo xin sang đây?

- Chỉ vì ta đoạn tụ thôi?

Vừa phải thôi chứ, ông nói thế thì chuyện phụ thân tôi đội mồ sống dậy nó còn đáng tin hơn. Chỉ vì hắn thích nam nhân nên xin sang làm người ở của hắn, nghe có vô lý không vậy?

- Chủ nhân tha tội, lúc đó hạ nô chỉ nghĩ là mình giống với người, ít nhiều gì có sự cảm thông với hạ nô...

Vạn Phương liên tục dập đầu. Phải mất một lúc nó mới dừng lại, sau đó nói tiếp: "Dịch nhị thiếu không thích những người như hạ nô cũng vậy nên lúc nào cũng đánh đập, hành hạ hạ nô vô cớ, không khác gì tra tấn phạm nhân. Nếu người không tin thì trên người của của hạ nô vẫn còn vết tích ở sau lưng."

Dứt lời, nó tự mình cởi bỏ phần trên y phục, quay lưng lại với hắn. Phượng nhãn mở ra, đập vào là hình ảnh không thể tưởng tượng được. Sau lưng Vạn Phương là một vết sẹo to và chi chít những vết sẹo nhỏ, lại có thêm vết sẹo chữ "ái nam", đây hẳn là phải dùng con dấu đun nóng ấn lên da mới ra như vậy. Khủng khϊếp thật, Vạn Phương cũng may là có sức chịu đựng, nếu đổi lại là hắn có lẽ đã chết mất rồi.

"Những chuyện như này sao ngươi không đi nói với Dịch lão gia?"

- Dịch lão gia cũng ghét đoạn tụ, dung túng cho hài nhi. Cũng may có đại thiếu gia thương tình nên hạ nô mới dám cầu cứu ngài ấy.

"Dịch Dư Nguyên từng gọi ta là Ngũ Di Nương, ngươi nói vậy..."

Hắn nhớ lại một chút về cái lần đầu tiên mình về Dịch phủ, Dịch Dư Nguyên đã nói móc hắn thế nào. Nếu Dịch lão gia ghét đoạn tụ mà hài tử nhà mình phát ngôn vậy thì chả phải là con đang đấm thẳng vào mặt cha sao? Sao chuyện Vạn Phương kể với cái mình thấy nó vả nhau chan chát vậy nhỉ?

- Bởi vì ngài ấy đã nhìn nhầm người là nữ nhân!

Mô phật, thôi được rồi, lái chủ đề khác đi. Nói tiếp nữa thì đau thương tràn bờ đê luôn.

- Vạn Phương, chỗ này có ta với ngươi, ngươi nói thật đi. Ngươi với Nghi Thái là như thế nào?

Mẫn Hi đứng dậy đi vòng vòng, lâu lâu liếc nhìn con người nhỏ bé đang quỳ dưới đất. Trực giác của hắn mách bảo hai đứa này có gì đó sai sai, không giống như đồng nghiệp bình thường. Hắn muốn tra cũng được, nhưng hắn cần chính miệng nó nói ra. Dù sao hắn cũng giống như nó, không thể nào bạc đãi nó được.

- Chủ nhân, hạ nô....

- Cứ nói đi!

- Hạ nô thích huynh ấy. Hạ nô biết những lời này nói ra chứng tỏ mình đê tiện biết chừng nào nhưng hạ nô là thật lòng thích huynh ấy, xin chủ nhân trách phạt!

Vạn Phương lại tiếp tục dập đầu. Những lời này nó nói ra chỉ khiến hắn thấy buồn cười. Nếu nó tự nhận mình đê tiện vì thích một ai nó thì hắn cũng vậy mà, hắn ti tiện thích Hoàng Ngự Vũ còn gì? Hắn còn thua cả một đứa gia nô, nó thích nó còn dám nói, còn hắn?

- Đứng dậy đi, nãy giờ ngươi làm tổn của ta mấy năm tuổi thọ rồi đấy.

Những chuyện vừa rồi nghe được, hắn sẽ giữ kín và coi như chưa có gì xảy ra. Tuy nhiên như vậy không có nghĩa là hắn sẽ cố quên đi. Mẫn Hi quay lại thư án, tiếp tục làm việc, thi thoảng lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương đồng gần đó. Hắn nhìn cặp mắt của mình, nhìn một lúc lâu, rồi lại cúi xuống viết tiếp. Vạn Phương vẫn ở bên cạnh hắn, chăm chú vào những nét bút trên trang giấy. Nếu bình thường hắn sẽ hỏi nó nhìn cái gì, đột nhiên hôm nay lại không muốn nữa.

Khoảng không đang yên tĩnh, đột nhiên Nghi Thái bước vào bẩm báo, vô tình làm sự tĩnh lặng đó bị phá hỏng đi: "Chủ nhân."

Hắn không trả lời, chỉ rướn mắt lên nhìn, tay vẫn liên tục viết viết cái gì đó. Nghi Thái hiểu được ám hiệu này, nói tiếp: "Bên ngoài có một đứa nhỏ tầm 11 tuổi đang quỳ, cứ bảo là muốn bán thân vào phủ chúng ta."

- Dắt vào đây, để ta xem thế nào. Còn ngươi, Vạn Phương, đi pha cho ta chén trà.

Hai tiếng "vâng" cùng đồng thanh cất lên, Nghi Thái với Vạn Phương người vào trong kẻ ra ngoài, đi hai hướng khác nhau, làm hai công việc cũng khác nhau. Nghi Thái đi được một lúc lại quay vào, mang theo một đứa bé. Cùng thời điểm đó, Vạn Phương đã lấy xong một chén trà nóng rồi đặt lên thư án.

- Đến đây làm gì?

Hắn bắt chéo chân, tay miết nắp với miệng tách, tạo ra một vài âm thanh nhỏ, miết chán rồi lại đưa lên nhấp môi ít trà nóng bên trong tách. Suốt quá trình đó vẫn không hề rời mắt khỏi kẻ đang quỳ ở dưới.

- Dạ... con muốn... muốn...

- Muốn cái gì?

"Dạ bán thân!" - Đứa nhỏ nói, nhắm chặt hai mắt lại. Trong mắt nó, ba kẻ đứng đây không khác gì Diêm Vương với Hắc Bạch Vô Thường. Cũng may là nó chưa thấy hăn mặc bộ triều phục màu đỏ, tay cầm hốt bảng, Nghi Thái, Vạn Phương mặc đồ trắng đen và không gian nơi này mờ mờ ảo ảo. Chứ không là lại đúng trải nghiệm xuống địa phủ một chuyến.

- Công việc phủ ta nặng lắm, ngươi nhắm làm nổi không?

Hắn đặt chén trà xuống. Thật lòng thì hắn không tính nhận nó đâu. Có hai người biết hắn đoạn tụ là đủ rồi, không cần thêm bất kì kẻ nào khác nữa. Mua thân một đứa bé thì không có bao nhiêu, với cả lỡ nó mà ốm đau bệnh tật thì mình lại đổ nợ nữa. Thôi, ai mua thì mua, ai mướn thì mướn, tôi không nhé.

- Dạ nổi, con làm được hết, các ngài hãy tin ở con.

"Bạn nhỏ, ta nói thế chứ ngươi về nhà đi. Ta không có thích trẻ em đâu!"

Nghi Thái chợt thấy chủ nhân mình tự vả. Rõ ràng là cưng Ngọc Trúc như quỷ, bây giờ mồm bảo không thích trẻ em ai tin ba? Thật sự rất muốn nói chủ rằng hai má ông có bị rát lắm không nhưng nó lại sợ tháng này ăn quả cắt lương thì lại chết nữa.

Đứa nhỏ lết lết lại, ôm chặt lấy chân hắn, đến mức hắn không thể nhấc nó ra được. Sự việc khiến mọi người ở đó đều phải giật mình, kể cả hắn. Đó giờ chỉ có hắn đi ôm đùi ăn vạ, ai ngờ bây giờ lại bị kẻ khác chơi cái chiêu của mình lên chính bản thân mình. Hắn trợn mắt, nhìn sang Nghi Thái, quát lớn.

- Còn đứng đó nhìn cái gì!

Thái độ này của chủ nhân khiến nó biết được rằng mình có nguy cơ bị trừ lương tháng này. Nghi Thái vội vã đến, giúp hắn lôi đứa nhỏ ra. Trong đầu nó còn đang chửi thầm mấy chữ. Thằng nhóc này hại nó rồi! Biết thế nãy kệ luôn chứ không thèm vào bẩm làm gì đâu, đúng là tựự chuốc hoạ vào thân mà!

- Nếu hôm nay ngài không mua, ngày mai ngày mốt con sẽ lại tới. Mỗi ngày con đều sẽ quỳ trước phủ, tới khi ngài mua thân thì thôi.

Hắn bực mình, quay lại thư án. Tai hắn nghe rõ ràng từng lời một của thằng nhóc này. Nó vậy mà dám nói những lời này với hắn. Ngoan cố, bướng bỉnh, cứng đầu, tại sao hôm nay hắn lại gặp đứa trẻ như thế này nhỉ?

- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?

Hắn chụp lấy chén trà, giơ cao lên định ném xuống.

- Thục Xuyên!

Bỗng có một lực đạo giữ tay hắn lại, một người khác gọi tên hắn. Quay mặt sang trái, hắn thấy Hoàng Ngự Vũ đã ở đó từ lúc nào, nghiêm túc nhìn hắn. Hắn cố vùng vẫy, mục đích chiếm lại quyền kiểm soát cánh tay của mình nhưng không thành.

- Buông ra!

Hắn trừng mắt, người kia cũng chả vừa. Y đáp lại hắn bằng một cái trừng mắt tương tự. Hai người không ai sợ ai nhưng mà hai đứa gia nô của hắn thì có. Nghi Thái vẫn giữ đứa bé nhưng quay mặt đi hướng khác, né tránh ánh nhìn đáng sợ của bọn họ. Trong cái phòng bé tí mà tồn tại những hai con hổ tranh nhau thì đúng thật là đáng sợ.

- Ta nói ngươi buông ra!

Mặc cho người kia quát thế nào, y vẫn nhất quyết không buông. Hoàng Ngự Vũ lúc này dùng tay còn lại đoạt lấy cái chén rồi đặt xuống bàn, kế đến giữ luôn cả hai tay của con mèo nhỏ đang làm loạn này: "Nam tử hán đại trượng phu, bắt nạt một đứa nhỏ còn ra thể thống gì?"

- Bây giờ ngươi hay rồi, đứng về phía người ngoài cơ đấy!

"Ta không bênh ai hết. Ngươi lớn đầu rồi sao vẫn còn ấu trĩ vậy? Đi vào!" - Y vừa nói vừa liếc mắt vào trong phòng ngủ. Điều này khiến hắn hiểu theo một hướng khác, làm hắn giận đến đỏ mặt. Y dám nói hắn ấu trĩ, người hắn yêu vậy mà vì người ngoài mắng hắn. Hay lắm, các người được lắm. Hơi thở hắn mỗi lúc một nặng hơn, cặp mắt đỏ rực vẫn không ngưng nhìn y chằm chằm.

- Nghi Thái, che mắt nó lại!

Chuyện đến nước này khiến Hoàng Ngự Vũ cũng căng thẳng không kém. Y giữ Mẫn Hi, không hề nhìn lấy Nghi Thái hay tên kia một tí nhưng giọng nói đó như có ma lực khiến Nghi Thái phải nghe y. Do nam hài kia còn nhỏ nên tay nó cũng chẳng to, chỉ cần một bàn tay của Nghi Thái là đã giữ được rồi. Một tay giữ, tay còn lại che mắt nó, bản thân Nghi Thái cũng nhắm mắt lại. Chuyện tiếp theo đương nhiên đừng nên nhìn, bạo lực gia đình đấy!

Tuy nhiên đó là Nghi Thái, Vạn Phương thì không.

- Ngươi dám?

Hoàng Ngự Vũ buông một bên tay ra, dùng chính bên đó điểm huyệt hắn. Hắn cảm thấy mình đột nhiên mệt mỏi lạ thường, mắt cứ mờ dần, rồi ngất xỉu lúc nào không hay. Cũng may có y đỡ kịp, mà không hẳn may vì đây là chủ đích của y mà. Bế thốc hắn lên, y lạnh lùng nói tiếp.

- Ngươi muốn bán gì thì viết khế ước đi, một chút bổn toạ kí.

Dứt lời ôm người bỏ đi, để lại ba đứa gia nô ngơ ngác. Nghi Thái nhìn Vạn Phương như muốn hỏi vừa rồi là chủ nhân với chủ mẫu đánh nhau à? Sao nó mới nhắm có tí mà ổng nằm luôn vậy? Nếu thế thì võ công của chủ mẫu cũng thuộc hàng tinh thông lắm mới có thể hạ gục người trong thời gian ngắn vậy đấy.

- Thôi đi, ta dẫn ngươi đi viết giấy.

Nó đứng dậy, xách nách thằng hầu mới đi ra khỏi điện. Nó sợ thế này sẽ làm cho Mẫn Hi không vui nhưng cũng chả dám làm phật ý Hoàng Ngự Vũ. Chậc, hầu một lúc hai bà vợ đang tới tháng đúng thật là khổ mà!