Đông Phong Bất Dữ

Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự

- Chúng ta đi dạo ngắm thành không, đứng một chỗ cũng chán.

Dịch Thừa Tiền nhìn xung quanh, tay phe phẩy quạt. Nãy giờ để ý gã không hề quan tâm đến việc bên cạnh Mẫn Hi có thêm một người khác. Sở dĩ như vậy là bởi vì gã thừa biết y là kẻ hầu của hắn. Với cặp mắt của một thiếu gia lớn lên không phải đυ.ng tay vào việc nhà thì gã chắc chắn là mình nhìn không sai. Hôm trước gã còn thấy Mẫn Hi váy áo xúng xính tay trong tay với khứa nào cũng ngon lắm, chắc gia cảnh cũng khá giả, có một tên người hầu cũng không phải lạ.

Cơ mà nói với gã là 1 nhưng lại đi làm 0 của thằng khác, được lắm!

- Nghi Thái, ngươi về trông Ngọc Trúc đi.

Hắn ngoảnh nhẹ mặt, bảo Nghi Thái về trước. Hắn nghĩ bây giờ mình nên tranh thủ làm thân với Dịch Thừa Tiền, chính lúc này, ông trời tạo thời cơ cho hắn, hắn nhất định phải nắm. Con thì thương thật nhưng cơ hội tiến thân cũng chẳng thể để vụt khỏi tầm tay. Cũng may người hắn nhìn trúng ngoan ngoãn, nhanh chóng chạy về Huỳnh phủ chứ không thắc mắc gì thêm.

Mẫn Hi nhìn nghĩa huynh kết nghĩa: "Chúng ta đi thôi."

Gã không nói gì, chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Chả hiểu sao hắn lại thấy nụ cười này rất đỗi ôn nhu, khác xa lúc gã tay đôi với Dịch Dư Nguyên. Mẫu thân nói đúng, có một số người nhìn bề ngoài rất khó ưa, thậm chí là hung tợn, nhưng chỉ cần họ cười lên một cái, tất cả những suy nghĩ xấu kia đều tan biến đi mất.

- Sao thẫn người vậy, ngắm ta sao?

Xem ra hắn định thần quá lâu, lâu đến mức Dịch Thừa Tiền có thể phát hiện ra điều đó rồi trêu chọc hắn. Mẫn Hi đối diện tình huống này, nếu là Hoàng Ngự Vũ nói câu đó, có lẽ hắn sẽ gật đầu và thừa nhận, nhưng đây là Dịch Thừa Tiền, vậy nên hắn chỉ phủ nhận sơ qua, rồi lại cùng gã song hành trên đường đi.

Phố xá đêm hay ngày cũng vậy, đều đông đến nghẹt thở. Hai bên đường vô số hàng quán, nếu mỏi chân có thể tùy ý dừng lại nghỉ ngơi. Mẫn Hi thấy mình kết nghĩa huynh đệ với Dịch Thừa Tiền thật không sai, bởi gã với hắn hợp tính đến lạ. Hai người vừa đi vừa chuyện trò, hết vấn đề này đến sự việc kia. Đang nói rất vui vẻ, đột nhiên Dịch Thừa Tiền ngừng lại, chân cũng chẳng bước nữa.

- Tiền huynh, có chuyện gì vậy?

Mẫn Hi nhìn theo hướng mắt con người lơ đẹp câu hỏi của hắn. Ồ, thì ra gã đang nhìn một đám cưới. Theo đó, hắn nhìn thấy khung cảnh hết sức tấp nập, xa hoa. Nơi đó có đèn, có hoa, có câu đối. Cửa phủ rộng lớn mở hết cỡ ra, nghênh đón chư vị quan khách cùng ghé vào dự thăm. Ngắm nghía dàn khách bước tới, hắn thấy bọn họ đều một thân quan phục, đầu đội ô sa. Xem ra đây đều là những mệnh quan triều đình đến chung vui. Nhìn đồ mà ham, hắn ước sau này mình cũng được mặc như thế đấy.

- Tiền huynh, kia là...?

Lúc này gã vội đáp: "Hôm nay Đoan Mộc thị có hỉ sự, xem ra là của Nhị Thiếu Gia. Cũng là chỗ quen biết, ta nên đến chúc mừng chút vậy."

Hắn gật đầu, khoan, gã vừa nói gì cơ? Chỗ quen biết với Nhị Thiếu Đoan Mộc thị? Được, nhờ đúng người rồi. Trong tâm thái vui vẻ, hắn hỏi tiếp: "Đệ theo được chứ?"

Dịch Thừa Tiền gật đầu, lại tiếp tục im lặng. Gã nhanh chóng bước vào bên trong phủ, hắn chẳng chần chờ mà theo sau. Vào đến nơi, gã hướng đến các vị trưởng bối cấp cái lễ nghi chu toàn.

- Vãn bối Dịch Thừa Tiền thỉnh an chư vị.

Hắn theo y, làm lại những hành động, chỉ có điều không xưng danh. Chư quan đang cười nói liền quay lại phía phát ra tiếng, nơi đó Dịch Thừa Tiền và hắn đang hành lễ. Chắc vì là chỗ quen biết với Dịch lão gia nên thái độ của bọn họ với gã mới có phần xem trọng mà mới có một người bước đến cho cả hai miễn lễ, chứ thử hắn mà ở đây một mình....

À quên, có một mình, không quan hàm, không địa vị thì hắn lấy tư cách gì xuất hiện ở Đoan Mộc phủ hôm nay?

- Dịch đại thiếu hôm nay cũng đến chung vui sao?

Dịch Thừa Tiền mỉm cười: "Đều là người của thế gia đại tộc, hôm nay Đoan Mộc thị có chuyện vui, thân là hậu nhân Dịch thị vãn bối không thể không tới."

Người vừa cho miễn lễ dắt cả hai vào bên trong đại điện, vừa đi vừa hỏi chuyện với Dịch Thừa Tiền, không mảy may để ý đến hắn. Mẫn Hi biết hắn đang có Dịch Thừa Tiền làm điểm dựa, tuy nhiên cũng phải biết điều mà ngậm mồm để an toàn, tránh gây hại tới gã. Vừa đi hắn vừa len lén nhìn, Đoan Mộc phủ tuy không rộng bằng Huỳnh phủ của Hoàng Ngự Vũ nhưng đi từ cổng vào chính điện cũng mỏi chân. Khắp nơi ở đâu cũng giăng đèn kết hoa, thấy cũng làm to lắm, chắc tân lang là người được xem trọng.

Sau khi kẻ dẫn đường hoàn thành xong công việc cần làm, hắn ta liền lui đi. Dịch Thừa Tiền với hắn đứng phía sau những bậc lớn hơn, lúc này tuy có thể hỏi nhưng hắn vẫn câm như hến. Cứ như có một thế lực vô hình nào bắt hắn phải im miệng lại. Áp lực không tả nổi khi ngươi là con đỗ nghèo khỉ duy nhất đứng giữa bọn nhà giàu, cái này còn khủng khϊếp hơn ở trong phòng thi.

- Thừa Tiền!

Trong đám tiệc, một nam nhân khác bước đến vỗ vai gã, trông động tác đó có lẽ là người quen. Cái vỗ vai khiến gã phải quay lại, hoảng hồn, ngơ ngác và bật ngửa: "Lưu Thanh, sao huynh lại ở đây?"

Nam nhân kia khảng khái trả lời: "Nhà ta, ta không ở đây thì ở đâu?"

Một loạt hoang mang khác ập đến trong tâm trí Dịch Thừa Tiền. Gã tiếp tục hỏi: "Không phải hôm nay là hỉ sự của huynh sao, sao không canh y đi? Còn nữa, không đi đón tân nương à?"

- Hiền đệ, ta chưa muốn có nóc nhà bây giờ thì đón dâu thế nào được?

Người trước mắt đang đáp lời gã là Nhị Thiếu của Đoan Mộc thị, hôm nay hỉ sự là nghi thức cho chính thất, nếu gã không nhầm, Đại Thiếu thì đã thành hôn ba năm trước, không phải Đoan Mộc Lưu Thanh thì là của ai?

Nghe đoạn hội thoại nãy giờ cộng thêm thái độ của Dịch Thừa Tiền, hắn cũng hiểu được đôi chút sự tình. Đại khái vị này gọi là Lưu Thanh, chắc là Nhị Thiếu của Đoan Mộc gia, còn gã thì nghĩ nhầm cái đám ngày hôm nay là của chàng ta. Hắn càng lúc càng rén, đến thở cũng không dám thở mạnh, vậy mà vẫn bị Lưu Thanh chú ý đến: "Vị này là...?"

- Tại hạ họ Phác, danh tự Thục Xuyên, bái kiến thiếu gia.

Ngay sau khi hắn xưng danh, sắc mặt của Lưu Thanh đột nhiên xấu đi hẳn. Chàng đột nhiên sợ hãi một chút nhưng vẫn cố giữ cho mình vẻ ngoài điềm tĩnh. Chàng ta quay sang Dịch Thừa Tiền: "Hiền đệ, ta biết như thế này biết là không phải nhưng đệ cho phép ta mượn người của đệ một chút nhé!"