Sau quả kết bái huynh đệ đó, Dịch Thừa Tiền với hắn chính thức trở thành anh em. Gã làm hắn vui và hắn cũng vây, hai người hợp tính nhau rất nhiều. Hắn phải thừa nhận tên này không những giàu mà còn tốt bụng. Lo hắn đi đường mỏi chân nên cử luôn người lẫn xe ngựa chở về tận nơi cơ.
Ừ, thêm bạn mới cũng tốt thật nhưng mà vừa về tới nhà thì hắn thấy không ổn cho lắm. Cụ thể hắn cảm nhận được một thứ gì đó chẳng mấy yên bình trong nhà. Trong lúc ngáo ngơ, hắn để ý tới thời thần xung quanh một chút để rồi hoang mang khi nhận ra là tối con mẹ nó rồi.
Không ổn thật! Không ổn thật!
Đi thi tan tầm buổi chiều, hứa với y sẽ về sớm nhưng vì đam mê buôn dưa lê mà tối mới chịu vác mông về. Chết hắn, kì này chắc nghe giáo huấn đã tai luôn quá. Bây giờ phải làm sao đây?
Trước mắt cứ đi vào đã rồi tính, hắn nghĩ vậy, đoạn bước vào bên trong gia viên. Mỗi bước đi chứa một tầng bất an ngày càng nặng trĩu, hắn cuối cùng cũng đến được chính viện. Đèn hoa vẫn như cũ giăng khắp nơi, chiếu sáng giữa màn đêm tĩnh mịch trong đại điện. Người ngồi trên nhuyễn tháp gần đó tay chống cằm, hai mắt nhắm nghiền. Dường như y đã ngủ rồi. Thật tốt, như thế hắn có thể lén đi vào.
Hai chân nhẹ nhàng hết sức có thể, hắn cố gắng sao cho không tạo ra bất kì tiếng động nào có thể đánh thức đối phương. Cẩn thận từng chút một, đến mức tháo cả giày ra đi cho êm nữa là.
- Về rồi à?
Tiếng của Hoàng Ngự Vũ làm cho hắn điếng người. Rõ ràng đã khẽ lắm rồi, tại sao y vẫn nghe vậy? Giác quan thứ sáu của những nam nhân theo phong cách gà mẹ à? . Web đọc nhanh 𝙩ại { TrùⅿT ruyện.Vn }
- Ừ, về rồi.
Hắn nuốt nước bọt. Chuyện đến nước này rồi, đành phải thừa nhận và đối mặt với hình phạt cho việc hắn đi chơi về khuya thôi. Hoàng Ngự Vũ đối diện hắn ngồi dậy, chỉnh sửa bản thân lại sao cho chỉn chu. Y bắt chéo hai chân, nghiêm túc liếc mắt nhìn hắn.
- Lại đây!
Rón rén kèm thêm một chút run rẩy bước lại gần y, con tim hắn bây giờ nó như mấy con số trong cái l*иg lô tô. Cử chỉ này của hắn làm cho Hoàng Ngự Vũ chướng mắt. Đợi cho hắn lại gần tới chỗ mình, y bắt lấy cổ tay đối phương, kéo hắn ngã nhào xuống. Để Mẫn Hi ngồi gọn trong lòng mình, tay còn lại y chạy một đường qua sau lưng rồi dần dần đi xuống dưới.
- Hôm nay đi đâu? Làm gì? Với ai?
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị choáng bởi một loạt câu hỏi của đối phương. Còn nữa, cái tay kia mỗi lúc càng đặt không đúng chỗ rồi. Hắn muốn đẩy ra, song y lại càng giữ chặt hơn.
- Trả lời ta trước, bằng không....
Một bên cúc áo bị tháo xuống, để lộ ra áσ ɭóŧ mỏng bên trong. Y tặc lưỡi, chậc, vậy mà chỉ mặc có hai lớp, cũng may lớp ngoài dày đấy. Hoàng Ngự Vũ cúi xuống cắn lên một bên cổ, cố tình lưu lại đó dấu vết đỏ hồng.
- Ta kết giao với một người của Dịch gia, hắn mời ta về nhà dùng bữa thôi. Ngươi đừng có cắn!
Hoàng Ngự Vũ càng lúc càng lấn tới, mυ'ŧ mạnh hơn ở vị trí đã cắn lúc nãy. Da thịt nơi đó có chút nhạy cảm, thành ra lực cắn quá mạnh làm hắn thấy đau. Lấn tới, y đặt thẳng nụ hôn lên môi đối phương, một tay đỡ lấy đầu hắn. Từng động tác, thái độ nhẹ nhàng nhưng lại muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
- Đang yên đang lành đi kết giao với người của Dịch thị làm gì?
Hắn nép trong lòng y thở dốc, mặt đỏ bừng. Vừa rồi hôn sâu quá khiến hắn bị mất khí, không thở được.
- Ta nghĩ nếu mình có bằng hữu là người của Dịch thị ít nhiều gì cũng có chỗ dựa, lại càng có thể thông qua hắn thăm dò tình hình của các thế gia, đặc biệt là Đoan Mộc thị. Dẫu sao nó cũng giúp ích cho quan lộ sau này, tiện thể điều tra vụ án mạng của cha ta cũng dễ hơn.
Hoàng Ngự Vũ cười phì: "Tiểu tử nhà ngươi, bắt đầu có mưu đồ rồi đấy!"
Những lời vừa rồi là từ tận đáy lòng của hắn trong lúc trên đường ra về mà suy nghĩ được. Hắn phải công nhận đây là lần đầu tiên hắn nghĩ sâu như thế, trước đây hắn chỉ toàn biết về cái lợi trước mắt, không bao giờ xét đến hậu hoạ về sau. Đây tính là thêm một tuổi mới, con người ta cũng trưởng thành một chút nhỉ?
Mượn lực chống tay ngồi dậy, hắn kéo áo lên. Xem ra đã để y xâm phạm quá mức. Mẫn Hi hậm hực, tay cài lại cúc áo ban nãy đã bị tháo ra.
- Đây không gọi là mưu đồ, nó là biết tính toán cho hậu vận về sau! Bây giờ thì có gì ăn không? Ta đói rồi!
Trái lại với thái độ của hắn, Hoàng Ngự Vũ vẫn là muôn phần bình tĩnh. Y cười gian, đoạn đẩy hắn xuống nhuyễn tháp, lần này cẩn thận đè lên người hắn sao cho Mẫn Hi không có cơ hội để xoay chuyển.
- Hôm nay ta lười, không nấu nhiều, có mỗi món Vã Sư nguyên con, ăn tạm đi.
Dứt lời khoá chặt hai tay hắn lại. Mẫn Hi nằm dưới thân y nhếch mép, không còn sự hoảng loạn của những lần đầu tiên trong tình trạng thế này nữa: "Là ngươi ăn, không phải ta"
Hắn cũng muốn chống cự một chút để thể hiện mình là người còn liêm sỉ, thế nhưng dường như nó đã rơi mất từ trên đường về rồi. Bỏ đi, hắn cũng đang muốn. Giây phút này hắn không còn sợ việc đó nữa. Muốn thì cứ làm đi, dù sao thân thể con người cũng có đâu đó vài ba phần du͙© vọиɠ mà.
- Hôm nay cắn trúng cái gì thế?
Thục Xuyên này đúng thật lạ, không giống với người y biết. Mấy ngày trước, chỉ cần nhắc đến việc này hắn liền sẽ nhảy cẫng lên, tìm mọi cách để trốn vậy mà bây giờ lại thẳng thắn đối mặt, chưa kể còn cái ánh mắt kia nữa. Đột nhiên lại cố tình câu dẫn, thay đổi tính cách xoành xoạch thế này đúng thật lạ đi.
- Cắn trúng cái gì không quan trọng, quan trọng là ta đói rồi. Vũ ca ca chắc là không có sở thích nhìn người khác khổ sở nhỉ?
Vậy mà lại dám nói khích y cơ đấy. Hoàng Ngự Vũ cũng không phải cái loại keo kiệt gì mà hắn xin rồi không cho. Đổi gió chơi trên nhuyễn tháp cũng không tệ, có điều hơi chật hẹp một chút.
Y phục buông xuống, cửa phòng đóng lại, ánh nến mờ dần đi rồi tắt hẳn. Chuyện trong đêm không thể biết, cũng đừng cố tìm hiểu.