Mọi người ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
Người đàn ông tri thức tiếp tục nói: “Còn một lưu ý rằng, mọi người cố gắng học thêm ngoại ngữ vì có thể, chúng ta sẽ bị đưa vào phó bản của nước ngoài, lúc đó biết thêm ngoại ngữ sẽ giúp ích được rất nhiều trong việc tìm manh mối. Mọi người cũng phải tìm hiểu thêm nhiều truyền thuyết, dị văn đô thị từ trong nước đến ngoài nước vì các phó bản được dựng lên từ những câu chuyện này”.
Có người tính hỏi tiếp thì cánh cổng trường từ từ mở ra hai bên, một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở, tóc búi cao, khuôn mặt nghiêm khắc, lạnh lùng bước ra: “Các em chính là 13 học sinh trao đổi?”
Mọi người không ai lên tiếng trước, đều nhìn về phía người đàn ông tri thức. Người đàn ông bất đắc dĩ bước lên nói: “Đúng vậy.”
“Chào các em, tôi là Aikawa Nanase. Giáo viên chủ nhiệm tạm thời của các em”. Người phụ nữ nói tiếp: “Bây giờ các em theo tôi vào trường làm thủ tục nhận phòng ký túc xá, đồng phục, thời khóa biểu cùng phiếu ăn hằng ngày”.
Mọi người nhìn nhau trong mắt hiện lên vẻ dở khóc dở cười. Dù sao bọn họ đa số đã qua tuổi đi học, có người đã có cháu gọi bằng ông, bằng bà rồi. Bây giờ phải đóng vai học sinh không nói, còn phải xưng hô với cô giáo ít hơn mình rất nhiều tuổi. Tâm trạng không phải dùng hai từ “phức tạp” là có thể miêu tả hết.
Mọi người cùng nhau lần lượt đi vào trong trường, cả ngôi trường rộng lớn vậy nhưng lại rất yên tĩnh, nhìn lên tòa nhà dạy học, thấp thoáng thấy có bóng học sinh đang ngồi chăm chú nghe giảng.
Triêu Dương vừa đi vừa quan sát cấu trúc ngôi trường. Ngôi trường này thật sự rất lớn, trước cổng là tòa nhà lớp học bốn tầng kéo dài theo chiều ngang, mỗi tầng có 12 lớp học, mỗi đầu tòa nhà có thêm tòa khác cũng 4 tầng, mỗi tầng có 5 lớp học. Ở giữa là hành lang cầu thang để chia tách ra theo khối 10, 11 và 12. Ở giữa mỗi bên có thêm hai tòa nhỏ dùng làm phòng họp, phòng các khoa, phòng thầy cô, riêng tầng 2 tòa 1 của cả hai bên đều dùng làm phòng thí nghiệm, phòng máy tính và nhà đa năng, còn tầng một ở hai tòa đầu của hai bên là canteen cho giáo viên, ở hai tòa sau là canteen cho học sinh. Kí túc xá của giáo viên ở tầng 3 của hai tòa sau.
Giáo viên chủ nhiệm đưa mọi người qua dãy hành lang tòa nhà lớp học đi vào khu kí túc của sinh viên. Đây là tòa nhà được xây theo hướng hình hộp chữ nhật khép kín, được chia làm 4 hình hộp chữ nhật nhỏ hơn bằng nhau. Đánh số phòng theo chẵn và lẻ, bên lẻ của nam, bên chẵn của nữ. Đến đây mọi người bị yêu cầu tách ra, bên nữ sẽ do Cô chủ nhiệm đưa đi, còn bên nam được một Thầy bên phòng công tác học sinh đưa đi.
Trong nhóm nữ chỉ có người phụ nữ quyến rũ là bình tĩnh đi theo, những người khác đều mang theo nét mặt lo lắng, cô gái trẻ của cặp đôi còn nắm chặt tay người yêu mình không muốn buông, thấy cô chủ nhiệm nhíu mày nhìn sang, Triêu Dương mím môi lặng lẽ đi đến khẽ chạm vào vai chàng trai ấy. Anh chàng cắn răng nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai người yêu, động viên cô gái đi theo mọi người bên nữ.
Xong rồi, mọi người được đưa lên tầng 3 của tòa kí túc bên nam, Thầy giáo yêu cầu họ rút chìa khóa chọn phòng, mỗi phòng tối đa ba người.
Người đàn ông lực lưỡng rút đầu tiên, rồi đến người đàn ông tri thức, tiếp theo đến nam nhân lạnh nhạt lên, Triêu Dương nhìn nam nhân rồi đi lên theo đó, bằng trực giác mèo mù vớ cá rán bao năm qua, cậu không do dự nhanh tay rút một cái rồi đi ra. Sau khi mọi người rút xong hết, tất cả cùng nhìn vào móc bảng số treo trên chìa.
Triều Dương nhìn chằm chằm con số 303, rồi đưa mắt nhìn vào chiếc chìa khóa trong tay nam nhân. Cậu thầm nghĩ: “Mình bị sao vậy? Sao lại có suy nghĩ muốn cùng phòng với anh ta thế??”
Cậu lắc đầu cố ném mấy suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, lúc quay lại thấy người nam nhân đưa ánh mắt vô cảm nhìn mình. Cậu hé mắt nhìn vào tấm thẻ của người nam nhân, con số 303 hiện rõ ràng trong mắt cậu, hình như người nam nhân cũng đã biết số phòng trên thẻ cậu rồi.
Triêu Dương có chút chột dạ, cậu sờ mũi, lúng túng nhìn sang chỗ khác: “Ờ... umk... cậu không cố ý đâu. Thật đấy!!!” Cậu nói thầm trong đầu mà ánh mắt vẫn nhìn lung tung đi chỗ khác.
Cuối cùng, người đàn ông tri thức, chàng trai trong cặp đôi và người đàn ông bụng phệ một phòng, số phòng là 307.
Người đàn ông lực lưỡng, và ông lão cùng Quả Cầu (cún con) một phòng, số phòng là 301.
Triêu Dương, cậu học sinh và nam nhân lạnh nhạt một phòng, số phòng là 303.
Sau khi chọn phòng xong, ai về phòng của người đấy, Thầy giáo đưa cho họ đồng phục cùng phiếu ăn và dặn: “12h trưa các em xuống tầng một canteen của học sinh, đưa tờ giấy này cho bác đầu bếp để nhận xuất ăn. Nhớ mặc đồng phục. Trong trường trừ lúc ngủ buổi tối, còn lại bắt đầu từ 7h sáng đến 19h tối các em đều phải mặc đồng phục.”
“Vâng, thưa Thầy.” Cậu học sinh trung học thay mọi người trả lời.
Sau khi Thầy giáo đi, Triêu Dương đóng cửa quay vào phòng, người đàn ông lạnh nhạt đang đứng bên cửa sổ quan sát xuống ngôi trường, còn cậu học sinh trung học đang cúi đầu bấm điện thoại.
Một tia sáng lóe lên, đúng rồi, sao một chuyện quan trọng vậy mà cậu lại quên nhỉ???!