[ Fic sẽ end ở đây và sẽ có thêm 1 ngoại truyện về couple Hương Khuê , vui lòng không hỏi gì thêm. Cảm ơn ! ]
_________________________________________
Đứa bé được bác sĩ bế ra bên ngoài, quấn trong một chiếc khăn nhỏ, da dẻ còn đỏ ửng, nhưng ngũ quan rất xinh đẹp, miệng không ngừng khóc réo vì sợ hãi.
Lệ Hằng sau khi cùng mọi người ngắm đứa bé thì liền chạy qua phòng kia, muốn thông báo cho con bạn mình tin vui. Nhưng khi trở vào, đã thấy Phạm Hương nằm lăn lóc dưới sàn. Hắn lật đật chạy đến đỡ nằm ngay ngắn trong lòng mình.
– Hương, mày tỉnh rồi, tỉnh rồi, Hương, vợ mày, sinh rồi, là con gái, rất xinh đẹp. Ngoan, đừng khóc, đừng khóc,……. – Lệ Hằng đưa tay vuốt mấy giọt nước mắt trên má cô, trên đời này, phép màu là có thật hay sao ? Ngay giây phút đứa bé chào đời, cũng là lúc Phạm Hương tỉnh lại.
– Hằng……vợ tao, ……..con tao……..– Phạm Hương hít một hơi dài, rồi nói, tay chân bủn rủn.
– Bên phòng bên kia, nè, mày vẫn chưa khỏe, nằm lên giường, tao gọi bác sĩ vào kiểm tra cho mày, kiểm tra xong sẽ đem mày qua đó thăm vợ con mày, đừng khóc nữa mà……Làm ơn đi…..Nín nín……..- Lệ Hằng liên tục vỗ vỗ vào lưng cô trấn an.
Nói xong lập tức chạy ra bên ngoài gọi bác sĩ vào, sẵn tiện gọi mọi người luôn thể.
Ông bà Phạm, bà nội, Thanh Hằng, Ngọc Hà, Khánh Ngân khi thấy Phạm Hương tỉnh dậy thì không khỏi vui mừng, rốt cuộc cũng tỉnh, tỉnh rất đúng lúc.
Bác sĩ sau khi kiểm tra tổng quát cho cô, liền gật đầu, ý bảo không sao nữa rồi.
Lệ Hằng bắt đầu dìu cô đi chậm rãi qua phòng bên kia, cách nơi đây 1 dãy. Phạm Hương hai chân đứng không vững, phải dựa vào Lệ Hằng đi, nhưng đôi chân vẫn cố guồng đi cho mau.
Cuối cùng cũng đến, Phạm Hương hít một hơi, mắt ánh lên ý cười. Mình được làm ba rồi.
Lan Khuê đã tỉnh dậy được một lúc, ôm đứa con trên tay, nàng thật muốn khóc cũng khóc không nỗi. Cơ thể như bị xé nát trong giây phút đứa con này chào đời, chỉ có một động lực duy nhất là chị. Chị à, tỉnh lại đi, xem con của chúng ta.
* Cạch * – Cánh cửa được mở ra.
Lan Khuê nhìn trau tráu người đứng trước mặt mình, nàng không có nằm mơ đúng không ? Là sự thật đúng không ? Là Phạm Hương, Phạm Hương đang trước mặt nàng, nở một nụ cười mãn nguyện nhìn hai mẹ con nàng.
– Hương,…………
– Khuê,……xin…..xin lỗi em…...- Phạm Hương buông tay Lệ Hằng ra, tự mình đi đến giường, ngắm nhìn vợ con mình, đôi mắt ngập nước, còn bày đặt lau nước mắt cho Lan Khuê, nào biết mắt mình cũng đầy nước.
Phạm Hương ôm chầm lấy nàng, hai mắt không ngừng đổ lệ. Lần này là ông trời cho cô cơ hội tỉnh lại, bù đắp cho nàng khoảng thời gian đã chịu thiệt thòi. Nhất định cô sẽ dùng phần đời còn lại để yêu thương họ. Sẽ không để vuột mất thêm lần nào nữa.
– Oe oe…..oe……– Đứa nhỏ được Lan Khuê ôm , nhưng bây giờ Lan Khuê lại được Phạm Hương ôm, thành ra có chút khó chịu vì thiếu ô xi, khóc réo lên.
Phạm Hương buông nàng ra, hai tay run rẩy bế con, bảo bối, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi, con có biết, con chính là điều kì diệu nhất trong cuộc đời ba mẹ không ? Cô đặt trên trán con nụ hôn sâu rồi dứt ra, đứa nhỏ cũng vì thế mà không khóc nữa, miệng cong lên rồi nhắm mắt ngủ đi trong vòng tay của ba mình.
– Thật xinh đẹp……..– Cô lướt tay lên ngũ quan của con, miệng khen ngợi. Bảo bối, con may lắm mới gặp ba mẹ xinh đẹp như vầy, thành ra con mới y hệt một cực phẩm nhân gian đó, có biết chưa…?
Cả nhà thấy hai vợ chồng vui vẻ, không giấu được mấy giọt nước mắt hạnh phúc. Viên mãn rồi, kiếp này chỉ mong bấy nhiêu.
…………
Phạm Hương mấy ngày nay, tuy thân là bệnh nhân nhưng y như bác sĩ khó tính, cứ càm ràm bên tai vợ mình, phải ăn cái này, phải ăn cái kia mới có sữa cho con, mới tốt cho người mẹ. Lan Khuê nghe đến muốn điếc cả tai, chỉ có thể nhất nhất nghe theo lời của ông chồng rắc rối này.
Cô còn khoa trương đến nỗi bao hẳn một phòng VIP, để hai vợ chồng ở, y như đi nghỉ mát.
– Hương, con thức rồi. – Lan Khuê lúc nãy đặt bảo bối nhỏ nằm bên cạnh, bây giờ trở mình một cái đã thấy nó mở to đôi mắt xoe tròn nhìn nàng.
– Hả hả ? A, bảo bối, thức rồi, hoan hô, vui quá, thức chơi với ba nè. – Cô lật đật từ nhà vệ sinh đi ra, bế con trên tay, khều khều hai má bánh bao của nó.
Đứa bé nhìn cô trân trân rồi khép hờ đôi mắt lại, lại ngủ à ?
– Ớ, sao ngủ nữa ồi ?????
– Chị này, con nít mà, phải ngủ mới mau lớn.
– Ờ ờ……Haha, ngủ cũng đẹp như vầy. – Phạm Hương nhìn đứa con trong tay mình, chắc chắn lớn lên sẽ sắc nước hương trời.
Cả nhà hôm qua bàn bạc rồi, sẽ đặt tên cho đứa nhỏ này là Phạm Thiên Kim, có nghĩa là nghìn lượng vàng.
Còn con của Lệ Hằng và Khánh Ngân sẽ tên là Đặng Lệ Giang, có nghĩa là dòng sông xinh đẹp.
Còn tính cả chuyện con của Thanh Hằng, nhưng Ngọc Hà hôm qua mắc cỡ đến đỏ mặt chạy ra khỏi phòng, cho nên chưa tìm được tên nào. Nhưng Thanh Hằng cũng quyết định rồi, sau này nhất định đặt tên con là Phạm Thanh Mẫn, có nghĩa là thông minh sáng suốt, và hy vọng nó thông minh sáng suốt thật chứ không mê gái như ba của nó. >.<
*********
Hơn 2 năm sau
– Bảo bối, sao con thức sớm quá vậy, ngủ thêm đi. – Phạm Hương khi thức dậy, thấy nặng nặng trên ngực, thì ra cái đứa nhỏ này đã leo hẳn lên người cô, nằm chình ìn ở đó, chân còn cạ tới cạ lui.
– Ba, hôm qua ba, với dì Hằng, với dì hai, hứa dẫn tụi con đi chơi mà. – Con nhóc nằm trên người cô phụng phịu. Ba thật mau quên.
À, Phạm Hương nhớ rồi, hôm qua lỡ hứa hẹn sẽ dẫn cái đám nhóc ở nhà này đi ra ngoại ô cắm trại nhỏ. Hôm nay là chủ nhật mà.
– Vậy ba bế con đi đánh răng thay đồ, ớ mà mẹ đâu ?- Phạm Hương bây giờ mới nhớ ra, vợ đâu rồi.
– Mẹ nãy ớ, mẹ nói mẹ làm cơm nắm dới đem nước cho tụi con, mẹ xuống " bíp " ời. – Nó nằm trên ngực cô, ôm chầm lấy cổ của Phạm Hương, dụi dụi vào hõm cổ.
Phạm Hương gật gù rồi đem con vào nhà vệ sinh, thay đồ rửa mặt cho nó, cuối cùng đặt nó trong tay mà bưng xuống bếp, chuẩn bị ăn sáng rồi đi chơi.
Mới bước ra cửa đã thấy Lệ Hằng từ phòng bên kia bước ra, trên tay ẵm Lệ Giang, hình như hai cha con đang tranh cãi. Cô thấy khuôn mặt Lệ Hằng phụng phịu, còn mặt Lệ Giang thì tươi như hoa. Lệ Giang ôm ôm lấy ba mình, dỗ dành như một bà cụ non :
– Ba ích kỉ quó ò, con rờ có một chút, tại con tưởng ba là mẹ chứ bộ.
Lệ Hằng thật hết nói nổi, khi nãy đang ngủ ngon lành, tự nhiên bị Lệ Giang xoay qua, bóp vào cái vòng một không to lắm, đau điếng, đã vậy nó còn xoa xoa nữa, hừ…..còn dám nói rờ có một chút ? Đã đỏ ửng lên hết rồi.
– Ê nhóc con, vậy đó giờ con rờ mẹ con vậy đó hả ?
* Gật gật * – Lệ Giang gật lia lịa. Thành thật quá không tốt đâu bạn nhỏ.
– Trời đất, đồ của chung sao con phá hoại vậy, nhẹ tay một chút biết không ?
– Con biết òi, á, chị Hương nhỏ ! – Lệ Giang là đang tranh cãi với ba nó, nhưng thấy Thiên Kim, lại hét lên.
Phạm Hương giơ tay đánh vào mông nó một cái, rồi gừ :
– Cái con nhóc này, gì mà Hương nhỏ ? Tên là Thiên Kim.
– Hoy, tên Hương nhỏ dễ thương hơn, Hương nhỏ là con của Hương lớn, Hương lớn cũng dễ thương……- Lệ Giang bắt đầu lí sự cùn rồi không quên nịnh bợ Phạm Hương.
– Chịu thua, con gọi cái gì thì gọi. – Phạm Hương trề môi nhìn hai đứa nhỏ, ới, một chút còn thêm một đứa nữa, ôi, y như cái nhà trẻ cho xem.
Hai " ông bố " bế con xuống nhà dưới, bắt gặp thân ảnh hai người phụ nữ đang loay hoay ở bếp, miệng chợt nở nụ cười tươi tắn.
– Ba ơi, ông bà nội đâu ? – Lệ Giang nhìn một vòng, không thấy hai người già, bèn quay qua hỏi Lệ Hằng.
– Nhóc con, con không nhớ hôm qua chúng ta đưa ông bà ra sân bay đi du lịch ở Nhật rồi hay sao ? – Lệ Hằng đặt con trên ghế, xoa xoa đầu nó, cái đứa nhóc này, thời điểm hôm qua ông bà Phạm lên máy bay, nó và Thiên Kim đều đang ngủ say trên ô tô, làm sao nhớ được chứ, mặc dù mấy ngày trước ông bà Phạm đã nói là khi trở về sẽ mua quà cho tụi nó.
– Á ha, con nhớ òi. Í, em bé nhỏ tới kìa ba mẹ, em bé, tiểu Mẫn. Mẫn Mẫn……!! – Lệ Giang hét lên khi thấy Thanh Hằng ẵm trên tay đứa bé gái nhỏ, còn Ngọc Hà cầm một túi đồ ăn đi phía sau.
– Mỹ thụ nhỏ…..hê hê…..Dì hai, mợ hai……. – Thiên Kim được Phạm Hương đặt xuống ghế, nghe Lệ Giang kêu thì liền hét theo.
Thanh Hằng bế đứa con gần một tuổi đi vào, nghe Lệ Giang kêu hai tiếng " Mẫn Mẫn " vô cùng êm tai, nhưng khi nghe đứa cháu ruột của mình kêu con mình là " mỹ thụ nhỏ " liền nghiêm mặt nhìn nó :
– Nè đứa cháu này, không được gọi Thanh Mẫn là mỹ thụ, con của dì sau này sẽ vô cùng soái khí nha.
– Nhưng mỹ thụ mới đẹp. – Thiên Kim trề miệng, nhìn đứa bé nhỏ trên tay dì hai mình.
– Tại sao mỹ thụ mới đẹp ? – Ngọc Hà đặt túi đồ ăn xuống, xoa đầu Thiên Kim và Lệ Giang.
– Tại con nghe ba con kêu mẹ con là " mỹ thụ xinh đẹp à " nên con nghĩ mỹ thụ mới đẹp.
-………
Bao nhiêu người lớn trong nhà đều câm nín, Lan Khuê lườm Phạm Hương một cái, chị suốt ngày ăn nói không đàng hoàng như vậy, làm con nít nghe thấy. Thật xấu hổ.
Cả nhà 9 người có lớn có nhỏ, quây quần bên một bàn ăn lớn, gắp thức ăn cho nhau, cười nói vui vẻ.
Sau bữa ăn sáng, trong khi mấy người lớn đang loay hoay trong bếp để chuẩn bị đồ ăn thì Thiên Kim và Lệ Hằng ngồi ngoài sôpha cưng nựng em bé nhỏ của nhà Thanh Hằng.
…………
Sau đó bọn họ không trực tiếp đi ra nơi cắm trại, mà ghé ngang qua mộ của ba mẹ.
Sự việc năm đó Phạm Hương và Lan Khuê đều đã thành thật kể lại cho bà nội và Thanh Hằng nghe, ông Trần cũng đã sang nhà tạ tội với bà nội. Mọi việc dần được đưa vào quên lãng, họ không còn muốn hận thù gì nữa, chỉ mong đời này được 1 hạnh phúc trọn vẹn bên cạnh những người thân yêu là đủ rồi.
Đứng trước mộ ba mẹ đã được sửa sang vô cùng trang trọng. Thanh Hằng và Phạm Hương cắm lên đó nén nhang thơm rồi mỉm cười nhìn hai nấm mồ đã xanh cỏ.
– Ba mẹ, tụi con đang hạnh phúc, Thiên Kim và Lệ Giang cũng đã lớn như vầy, còn Tiểu Mẫn đã biết bò rồi . – Phạm Hương đứng cạnh vợ, ôm chặt lấy bả vai nàng rồi nói với giọng điệu vô cùng vui vẻ.
– Con hứa với ba mẹ, sẽ chăm sóc cho đứa em này thật tốt, ba mẹ ở trên thiên đường, nhất định phải dõi theo chúng con đó. – Thanh Hằng bế đứa nhỏ của mình trên tay, nhìn hai nấm mồ, miệng cong lên.
Tại nơi cắm trại, hôm nay là chủ nhật nên đông hơn bình thường, trẻ con chạy nhảy khắp nơi.
Bọn họ lựa một gốc cây to mà dựng trại. Trong khi mấy " người đàn ông " loay hoay dựng trại, thì mấy bà mẹ ở bên gốc cây dọn đồ ăn ra, có cơm nắm, nước ngọt, một ít bia, trái cây, mứt, sữa, đồ nướng và một ít bánh ngọt.
Khi cái lều nhỏ được dựng lên, Lệ Giang và Thiên Kim vui mừng nhảy tới nhảy lui cho thỏa lòng rồi lại cầm quả bóng tròn chạy ra bên ngoài bãi cỏ mà chơi đùa.
Thanh Hằng đặt Thanh Mẫn ở bãi cỏ tươi sạch gần đó, cho nó bò tới bò lui. Còn bọn họ 6 người ngồi đó ngắm nhìn bọn nhỏ.
Trên kia, bầu trời xanh, có mấy đám mây trôi lơ lững, sáng một góc trời.
6 bàn tay đan chặt nhau, trên môi không ngừng cong lên thành những nụ cười tươi. Đời này chỉ mong được ngồi cạnh nhau như thế này, bỏ đi những buồn phiền, đau thương, tang tóc, cùng nhau ngắm nhìn những thiên thần nhỏ đang từng ngày lớn lên, đã là mãn nguyện lắm rồi.
END
#Moon