Bọn họ được dẫn đến một căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô vắng vẻ. Nơi đây cho dù có la khản cổ chắc cũng không ai cứu.
– Anh Thư……cô…………..
Phạm Hương nhìn người trước mặt, không thể tin được. Ánh mắt Phạm Hương một lần nữa dao động khi thấy bọn chúng trói Lan Khuê ở một cây cột gần đó. Lan Khuê mặt mũi tái nhợt, bị trói đứng ở đó.
– Phạm Hương, người ta thật nhớ chị nha. – Anh Thư vừa nói vừa bước đến hôn chụt vào má Phạm Hương, đôi môi nhếch lên tỏ rõ sự thỏa mãn.
– Cô muốn cái gì ? Thả Lan Khuê ra.
– Đến bây giờ còn lo cho cô ta ? Phạm Hương, chị điên rồi, trước giờ tôi chưa hề thấy chị lo cho tôi như vậy. – Anh Thư bóp lấy cằm Phạm Hương gắt lên.
– Vì tôi chưa bao giờ yêu cô, cô thả Lan Khuê ra mau lên. Cô muốn cái gì ?
– Li dị với cô ta. – Vừa nói Anh Thư vừa bước đến chỗ Lan Khuê đang bị trói, cầm con dao sắc nhọn lên, chỉa đầu nhọn vào chiếc cổ trắng ngần đó.
– Anh Thư, cô đừng làm bậy……..Thả em ấy ra đi rồi chúng ta thương lượng một chút. – Phạm Hương giọng nói run run, cây dao sắc nhọn đó quả thật làm Lan Khuê sợ hãi, mặt nàng đã trắng bệt rồi.
– Chị tưởng tôi là con ngốc hả ? Tôi hỏi chị có đồng ý hay không ? – Càng nói cây dao càng dí gần hơn với cái cổ của Lan Khuê, tứa một ít máu.
– Được được, cô bỏ dao xuống đi, tôi kí. Bỏ dao xuống đi, xin cô. – Phạm Hương gật đầu, ánh mắt hướng đến Lan Khuê. Cô hết cách rồi.
Lan Khuê nghe đến đó liền bật khóc nức nở, trái tim đau nhói, hét lớn, lắc lắc đầu :
– Hương, không được li dị với em, chị nói chị thương em mà, không được, Hương.
* Bốp * – Một bạt tay bay thẳng vào má phải của nàng.
– Không được đánh, tôi nói là tôi sẽ kí mà. – Phạm Hương căm giận hét lên, khuôn mặt cũng nhăn lại, khi nhìn thấy má phải của nàng đỏ ửng lên, hằn 5 dấu tay trên đó.
– Được, ngoan lắm, cầm điện thoại lên, gọi về nói Lệ Hằng đem giấy đăng kí kết hôn đến đây, sáng mai luật sư riêng của tôi sẽ đến tiến hành cho chị kí đơn li dị, sau đó chúng ta đi Anh bằng trực thăng riêng của tôi. PHạm Hương, chị đừng trách tôi, chị từ đầu là của tôi, chính cô ta xuất hiện, cướp chị từ tay tôi. Mau lên, đừng để tôi biết chị báo cảnh sát, nếu không cô ta chết chắc.
Phạm Hương gật gật đầu, run run cầm điện thoại lên, không điện ngay cho Lệ Hằng, mà nhắn tin cho ba của Anh Thư, là ông Đỗ. Cũng may trước kia có lưu số, không thì thảm rồi.
Sau đó xóa vội tin nhắn, điện cho Lệ Hằng :
– Alo, ngày mai đem giấy đăng kí kết hôn đến căn nhà ở ngoại ô cho tao, địa chỉ (…….), không được báo cảnh sát.
– Giỏi lắm, tụi bây đâu, nhốt hai người này vào phòng. – Anh Thư nhếch mép cười rồi cho người nhốt hai người lại.
Lan Khuê và Phạm Hương bị người ta nhốt trong một căn phòng trống, bụi bặm, lại thiếu ánh sáng. Yên tĩnh đến rợn người. Có tiếng chuột kêu râm rang đâu đây, căn phòng cũng không có nỗi một cái cửa sổ để thoát thân.
Phạm Hương im lặng, cố sức dùng mấy mảnh vỡ mà cô vừa nhìn thấy dưới sàn, cố khứa vào sợi dây đang trói mình.
– Hương, chị không yêu em nữa đúng không ? – Lan Khuê nước mắt giàn giụa nhìn Phạm Hương, hốc mắt đỏ hoe lên, cơ thể run rẩy, hai cánh môi bặm lại, tại sao Phạm Hương lại im lặng như vậy.
-…………..– Phạm Hương im lặng tiếp tục công việc đang dang dở của mình, cô đang rất cố gắng tập trung.
– Hương……..hức…..hức…..hức……
* Bặt * – sợi dây ngoan cố cuối cùng cũng đứt ra, Phạm Hương tươi cười nhìn tay mình được thả lỏng, nhìn nàng rồi tiến tới cởi trói cho nàng, xoa xoa bàn tay bị trói đỏ ửng lên của nàng, ôm chặt vào l*иg ngực, lau mấy giọt nước mắt sợ hãi còn đọng trên mi mắt.
– Ngoan, chị làm sao hết yêu em. Đó chỉ là cách tạm thời, chị đã nhắn tin cho ba của cô ta. Đừng khóc, chị yêu em, suốt đời này chỉ yêu một mình Lan Khuê. Rõ chưa ?
– Hức……hức…..hức…….– Lan Khuê dựa vào người Phạm Hương, nấc nghẹn.
– Nín đi mà, ngoan. Khóc như vậy sau này con sinh ra mặt mũi sẽ buồn hiu cho coi. – Phạm Hương cạ cạ vào mũi nàng chọc ghẹo, muốn nàng quên đi sự sợ hãi hiện nay.
Lan Khuê ôm chặt lấy Phạm Hương, linh cảm của một người phụ nữ mách bảo cho nàng biết có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nàng ôm càng ngày càng chặt hơn, như muốn xiết Phạm Hương dính chặt với mình.
– Hương, hứa với em, có chuyện gì xảy ra cũng không được bỏ em và con.
– Vợ à, nhìn chị, cho dù có việc gì xảy ra, thì em mãi mãi là người chị yêu nhất, chị cần nhất, dù có chết cũng không bỏ mẹ con em. – Phạm Hương nâng lấy khuôn mặt ướt sủng kia, hôn vào đôi môi đó một cái rõ cưng chìu.
– Hương, ôm em, không được buông ra, ôm em đi…hức hư hức……– Lan Khuê hai tay ôm lấy phần eo của Phạm Hương không ngừng xiết chặt, miệng van xin cô ôm lấy mình.
Đên khi cảm nhận được cánh tay rắn chắc đó đã bao bọc lấy cơ thể mình thì Lan Khuê vì thế mới không sợ hãi nữa, thả lỏng tay mình ra, dựa vào để Phạm Hương ôm lấy cả cơ thể rã rời của mình. Hơi thở ngắt quãng, nàng rất sợ ngày mai thức giấc sẽ không còn được thấy Phạm Hương nữa.
#Moon