– Bà….bà……nội……- Phạm Hương miệng cứng đờ, lắp bắp.
– Ai đây, con là ? – Bà nội đẩy kính lên nhìn người con gái đứng kế cháu gái mình. Có 5,7 phần là giống Thanh Hằng, nét mặt đó nhìn cũng rất quen.
– Nội ơi, nội, con là……Phạm Hương, nội, con…..hức…..con tìm thấy nội rồi…….Nội…………Phạm Hương của nội…….Nội, Phạm Hương đây, 20 năm trước…….sinh nhật……..hức hức…….con với ba mẹ…….bị tai nạn…….nội……con là Phạm Hương……hức hức……..- Phạm Hương xúc động ôm lấy bà, đôi tay xiết lấy cơ thể già yếu của bà, nước mắt giàn giụa, hơi thở dồn dập hơn, câu nói bị dứt quãng, chưa bao giờ cô thấy mình mất bình tĩnh như bây giờ.
Bà lão mất một lúc lâu bĩnh tĩnh lại, đẩy cô ra rồi nhìn Phạm Hương thật kĩ, cuối cùng quay qua nhìn Thanh Hằng, nước mắt giọt ngắn giọt dài nhiễu trên đôi má nhăn nheo, sờ soạng Phạm Hương :
– Hằng, con coi, Phạm Hương, em con, nó còn sống…..Trời ơi…..Nó còn sống đó……..Hằng…..con coi……..
Thanh Hằng sắp đứng không vững, đứa em tưởng như đã mất 20 năm nay, bây giờ lại là người ở bên cạnh mình bấy lâu nay. Thanh Hằng ngu ngốc lắm, em gái của mày mà mày cũng không nhận ra. Phạm Hương còn sống…… Em của chị còn sống.
– Chị hai……em nhớ chị……hai ơi…….hai…….hức hức…….
– Nín…..hức….ngoan, chị hai thương em……Nín, Phạm Hương của chị hai, ngoan……hức…..ngoan……Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa. – Thanh Hằng vẫn như lúc nhỏ, dỗ dành Phạm Hương đừng khóc, mà nào biết nước mắt mình đã chảy dọc hai gò má cao vυ't, nhiễu xuống áo sơ mi thành một vệt loang lỗ.
Cả 3 dìu nhau vào nhà, người nào cũng nước mắt đầy tràn, cảm xúc như vỡ òa. Phạm Hương đôi mắt sưng đỏ lên mới chịu nín khóc.
Nhìn lên bàn thờ, Thanh Hằng đem tấm ảnh của Phạm Hương xuống, nhìn hai người còn lại……Lòng đỡ nặng hơn.
– Năm đó em và ba mẹ gặp tai nạn ở con đèo đi đến ngoại ô. Mẹ quăng em ra khỏi xe để bảo vệ em, còn hai người họ…….đã lao xuống vực rồi…….hức……– Phạm Hương nghẹn ngào kể lại. Tay rê qua tấm di ảnh của ba mẹ, họ vẫn đẹp như ngày nào.
– Vậy người đυ.ng em và ba mẹ ? Họ đâu ?
– Họ……em không nhớ, chuyện lâu quá rồi. – Phạm Hương mím môi trả lời. Không muốn ai biết thêm về chuyện này nữa.
Thanh Hằng nhìn ánh mắt của cô, rõ ràng là nói dối. Nhưng thôi, Phạm Hương không muốn kể, chị sẽ không ép, vả lại chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ gặp được Phạm Hương đã tạ ơn trời đất rồi.
Họ ngồi đó nói chuyện thật lâu, đến khi ngoài trời sụp tối, Phạm Hương mới ôm chặt bà nội, luyến tiếc :
– Nội, ngày mai con sẽ đến thăm nội và chị hai.
Bà nội gật đầu, ôm đứa cháu gái cao nhồng của mình vào lòng vỗ về như hồi nhỏ.
Phạm Hương ôm lấy Thanh Hằng ý không muốn về. Thanh Hằng vuốt mái tóc của em mình rồi hôn lên đó :
– Phạm Hương ngoan, về bên đó đi, em đi 2 tháng rồi, ông bà Phạm sẽ trông đó.
Phạm Hương vâng dạ rồi đi ra xe, trở về nhà. Trong lòng muôn hoa đua nở. Tâm trạng vô cùng tốt. Đã tìm được chị và bà rồi, sau này không nghĩ đến chuyện trả thù nữa. Sẽ không, sẽ chôn vùi chuyện này sang một bên. Sẽ sống bình yên bên cạnh những người thân yêu một cách trọn vẹn nhất.
……….
Mang tâm trạng vui vẻ trở về nhà, nói với ông bà Phạm rằng mình đã tìm được người thân, khỏi phải nói ông bà đã vui vẻ như thế nào. Phạm Hương nhìn quanh thì lại không thấy Lan Khuê đâu.
– Lan Khuê đâu rồi ba mẹ ?
– Nó đi làm giờ này chưa về, chắc đi ăn uống với bạn bè rồi.
Phạm Hương đi thẳng lên phòng, đã 7h tối rồi, Lan Khuê, em còn giận tôi sao ? Về đây mau đi, tôi giải thích với em, mau lên.
Phạm Hương đi vào phòng tắm, tắm sạch sẽ rồi ngồi ở cửa sổ chờ nàng về. Miệng nở trên môi nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ.
Nụ cười chỉ vài phút sau đã tắt ngấm, Lan Khuê bước ra từ xe của Chí Vỹ, hắn ta còn ôm lấy nàng vào lòng. Lan Khuê cũng không có ý gì là phản đối.
Phạm Hương đi thẳng xuống nhà, đôi mắt hầm hầm khí nóng. Vừa lúc Phạm Hương đi ra thì Lan Khuê mới bước vào cửa. Nắm chặt lấy cổ tay nàng lôi lên phòng.
– AAaaa. Đau em…..buông ra……Hương……..Chị về lúc nào ? Ưm, đau em……
Quăng nàng thật mạnh xuống giường, nhìn nàng ánh mắt hằn tia máu :
– Tôi đi làm, em ôm ấp trai trước cửa nhà, em có coi đây là nhà chồng em không ? Nếu động dục thì tìm một khách sạn mà vào.
Lan Khuê ấm ức, tự dưng phía bụng đau âm ỉ, gắng gượng cười, nhìn Phạm Hương :
– Ừ, tôi động dục đó, chị ôm cô gái khác được, còn tôi không được có người khác ? Ở đâu ra lí lẽ đó vậy ?
– Cô……..- Phạm Hương giơ tay lên định tát một cái, nhưng lại hạ tay xuống.
* Reng * – Điện thoại reo. Là Anh Thư.
Vốn dĩ không định nghe nhưng vì tức vụ này nên cố ý bắt máy.
– Alo Anh Thư, chị nghe ?
– Em hình như……em bị sốt, chị đến nhà riêng đưa em đi bệnh viện được không ? – Anh Thư giọng nói ngọt ngào mị hoặc, nhưng thật ra cô ta sốt thật, chứ không phải dụ dỗ gì Phạm Hương.
– Được, chị đến ngay.
Sau đó liền bước ra bên ngoài, bỏ mặc nàng đang nằm quằn quại trên giường cùng với cái đau đớn ở tim và ở bụng.
Bụng nàng đau quá.
– Hương, em đau……Hương, đừng đi………con của chúng ta……….Hương……..
………….
Phạm Hương bất quá đã lỡ hứa nên phải chở Anh Thư đến bệnh viện, mặt mày nhăn nhó, bây giờ mới cảm thấy ở chung một chỗ với cô ta tật buồn chán và phiền phức, đến khi bác sĩ vào khám cho cô ta thì có điện thoại.
– Alo, Lệ Hằng, tao nghe.
– Mày đang ở đâu ? Qua bệnh viện lớn, phòng 123, mau, vợ mày có chuyện, trời ơi……mau…….
Phạm Hương nhíu mày, lúc nãy có làm gì quá đáng đâu ? Chỉ quăng lên giường, vậy Lan Khuê bị cái gì ? Trùng hợp là ở cùng bệnh viện. Cô không màng gì cả, ba chân bốn cẳng chạy qua phòng 123, trời đất, Lan Khuê, em đừng có bị gì nha. Tôi không giận em nữa, tôi cũng sẽ giải thích chuyện tôi và Anh Thư cho em nghe.
Đặt hai tay lên đầu gối, thở hồng hộc nhìn ba mẹ mình, ba Lan Khuê, Lệ Hằng và Khánh Ngân đang ngồi trước phòng bệnh. Cô thều thào :
– Lan Khuê…..bị cái gì…….?
Chưa ai kịp trả lời cô tiếng nào thì bác sĩ bên trong đã bước ra, giở khẩu trang xuống, nhìn một vòng :
– Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Ngọc Lan Khuê ?
– Tôi ! – Phạm Hương chạy nhanh tới chỗ bác sĩ, thở không ra hơi.
– Bị va đập mạnh, nên…….tôi xin lỗi. Đứa bé mất rồi.
#Moon