Nửa tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua, ông Phạm lên tiếng :
– Thôi, trễ rồi. Hương đưa Khuê về bển, Hằng đưa Ngân về luôn. Anh Thư, ta sai tài xế đưa con về.
– Không, con đưa Anh Thư về. – Phạm Hương nhìn ba mình rồi ôm lấy Anh Thư, liếc nhìn xem Lan Khuê có phản ứng gì không ?
– Ta chỉ nói một lần, không lặp lại. – Ông Phạm nhìn Phạm Hương lơm lơm, ông ít khi nổi giận như vậy.
Lan Khuê ái ngại, người ta đã không muốn đưa mình về, sao lại phải bi lụy ? Nàng nhìn ông bà Phạm rồi trả lời :
– Dạ thôi, con đón taxi về được rồi ạ.
– Hương, đưa Lan Khuê về. – Bà Phạm nhíu mắt, tỏ vẻ khó chịu.
– Khuê, chị đưa em về rồi đưa Khánh Ngân về sau. – Lệ Hằng bất ngờ lên tiếng.
– Không cần, ra xe, tôi đưa về. – Phạm Hương chợt trừng mắt với Lệ Hằng, tự dưng cảm thấy khó chịu hết biết.
Thế là Lan Khuê lủi thủi ra xe, còn kịp nhìn thấy Anh Thư hôn tạm biệt Phạm Hương. Ôi cái cảm giác chó chết gì vậy ? Nàng ước chi mình không ngu ngốc yêu Phạm Hương đến như vậy, thì đã không khổ rồi ? Là tự bản thân mình chuốc lấy, người ta chỉ mới ngọt ngào một chút đã mềm lòng.
Trên xe, Phạm Hương một tay cầm vô lăng, tay còn lại buông xuôi, đôi mắt đượm buồn nhìn phái xa xăm.
– Em cần lí do, tại sao chị lại như vậy ?
– Được, nói cho em biết, là em nợ tôi. Nợ tôi cả một cuộc đời, nợ tôi tuổi thơ tươi đẹp. Đừng nghĩ lấy lòng ba mẹ tôi rồi sẽ được bước vào Phạm Gia yên ổn, được tôi yêu thương, em ảo tưởng mấy câu chuyện ngôn tình quá rồi. Em lầm rồi ! Em nghĩ sẽ cảm hóa trái tim tôi sao ? Ngốc nghếch. – Phạm Hương nói một tràng, bao nhiêu bực mình cũng muốn nói ra hết một lần.
– Em nợ chị ? Rốt cuộc em đã nợ chị cái gì ?
– Em ngoan ngoãn trở thành vợ tôi, tôi từ từ sẽ cho em biết. Là Trần Gia các người nợ tôi.
– Không lẽ Trần gia có thù với Phạm gia ? Sao em không biết ? – Lan Khuê ngạc nhiên hỏi.
– Không phải Trần gia với Phạm gia, mà là Trần gia với tôi. Em đã đăng kí kết hôn với tôi, cũng đừng mong đến chuyện li dị, bệnh của ba em, sau hôn lễ tôi sẽ cho người đưa ông ta ra nước ngoài điều trị. Xem ra tôi vẫn còn lương tâm hơn Trần gia các người.
Vừa dứt câu đã tới nhà nàng, Phạm Hương xoay mặt hướng khác. Nhưng Lan Khuê rõ ràng đã thấy Phạm Hương khóc.
Tại sao lại khóc ? Người nên khóc là em mới đúng. Chị không yêu em tại sao lại khóc, khóc vì điều gì ?
Lan Khuê đi xuống, đi thật nhanh vào nhà.
Khánh Ngân trên xe không ngừng chất vấn Lệ Hằng. Mặc dù Lệ Hằng đã kể toàn bộ sự việc cho Khánh Ngân nghe, nhưng nghe sao cũng không lọt lỗ tai.
– Phạm Hương vì trả thù mới giả vờ yêu Lan KHuê, tội nghiệp cô ấy, dù sao cũng là bạn của em. Mà còn chị, chị có trả thù em không đó ?
– Ngốc, bảo bối, chị yêu em còn không hết. Chuyện của Phạm Hương, từ từ chúng ta khuyên nhủ nó. Chứ chị biết nó hận Lan Khuê dữ lắm.
Đúng, ai chẳng biết, một cái tên mà 20 năm không thể quên thì đủ để hiểu Phạm Hương đã phải hận như thế nào ? Hận đến tận xương tủy kẻ đã khiến mình mồ côi. Khiến mình lạc ba mẹ, lạc chị, lạc bà nội. Khiến cô phải nương nhờ ở nhà người khác.
Nỗi đau đó, Lệ Hằng có thể thấu, nếu không cùng Phạm Hương trải qua những ngày tháng địa ngục, thì chắc sẽ không bao giờ thông cảm nỗi.
Những ngày đó, Phạm Hương từ 1 đứa trẻ lanh lơi, mập mạp biến thành 1 đứa mồ côi, bị bỏ rơi, bị bỏ đói, bị đánh đập dã man.
Lệ Hằng là người duy nhất trải qua cùng Phạm Hương hết những đau khổ đó, vì thế Lệ Hằng chưa bao giờ trách cô dù chỉ một câu. Vì hơn ai hết, Lệ Hằng hiểu Phạm Hương đã phải trải qua cái gì để có được ngày hôm nay.
Về phía Lan Khuê sau khi trở về nhà liền nước mắt giọt ngắn giọt dài đi vào nhà gặp cha mình :
– Ba, rốt cuộc ba đã làm cái gì chị Hương hả ?
– Cái con bé này, ba làm cái gì nó ?
– Ba có quen biết chị ấy từ trước không ? – Lan Khuê đôi mắt ngập nước nhìn ba mình ai oán.
– Không, làm gì mà quen biết. Người như cô ta làm gì chịu dính dáng tới công ti đối thủ. Nó chịu lấy con ta đã tạ ơn nó lắm rồi. Mà có chuyện gì ? – Ông Trần nhẹ giọng nói.
Lan Khuê không trực tiếp trả lời, quệt nước mắt đi lên phòng. Còn kịp nghe ba mình nói một câu :
– Ngọc Hà về nước rồi, ngày mai nó hẹn con ở quán cafe cũ.
******************************
Quán cafe Sun
Ngọc Hà khuấy li nước của mình cho tan hết đường, nhìn chăm chăm nàng :
– Cậu sắp kết hôn với tổng giám đốc Phạm thật ?
– Ừm.
– Chị ta có tốt với cậu không ?
– Ừm, tốt. Cậu cũng lo tìm chồng đi, già rồi.
– Gì, mình mà già……còn trẻ chán. Mình đang đợi soái tỷ trong ngôn tình.
Lan Khuê bật cười rồi lại im lặng, soái tỷ ôn nhu trong truyền thuyết ? Làm gì có. Chỉ có người giả vờ làm soái tỷ thôi. Như " ai kia " vậy.
Hai người con gái lâu rồi không gặp nhau đương nhiên có nhiều chuyện để nói, cười đùa râm rang cả góc tiệm.
1 tiếng sau, bọn họ đứng dậy ra về, mới bước ra đã đυ.ng trúng hai người vừa bước vào. Lan Khuê nhìn lên rồi lắp bắp :
– Chị……Hương……..chị Hằng, chào.
Ngọc Hà nhìn đơm đơm người trước mắt, là Phạm Hương sao ? Sao gặp vợ mình lại dửng dưng vậy ? Sao không có chút gì gọi là vui mừng vậy ? Có lầm không ?
Thanh Hằng gật đầu chào hai người đối diện, một người là con của chủ tịch Trần, có nghe nói qua. Còn mỹ nhân bên cạnh là ai thì không biết. Ánh mắt chị dán vào Ngọc Hà như muốn đem con người ta thiêu sống.
Phạm Hương thúc tay vào vai chị, ánh mắt ngông nghênh :
– Chào gì chứ, đây là Lan Khuê, người hôm trước cùng ông Trần đến Bee Phạm để cầu xin em cứu Khuê Thị. Đem thân xác đến để trao đổi…..
– Chị…….- Ngọc Hà hầm hầm nhìn Phạm Hương rồi nhìn người kia, nói cái quái gì vậy ?
Thanh Hằng thấy không khí bức người liền cúi đầu rồi lôi Phạm Hương đi, tránh gây xung đột giữa quán. Kéo Phạm Hương ngồi xuống một chiếc bàn gần đó, ánh mắt tỏ ý cười nhìn mỹ nhân kia.
Ngọc Hà liếc xéo hai người kia rồi lôi Lan Khuê ra ngoài. Phạm Hương kia thật ngông cuồng, mà người bên cạnh đi chung chắc cũng không tốt lành gì, đừng động vào cho mệt tim. Nhưng mà người như vậy tại sao Lan Khuê lại đồng ý lấy ?
– Cậu thật sự phải lấy chị ta ? Chị ta thật sự yêu thương cậu ? – Ngọc Hà sau khi ngồi ngay ngắn bên phó lái liền hỏi.
– Thôi đừng nói nữa, mình mệt rồi. Không yêu mình thì sao ? Cũng phải lấy thôi. Chị ta có nhiều sự lựa chọn nhưng chị ta lại là sự lựa chọn duy nhất của mình. – Lan Khuê khởi động xe rồi lái đi.
#Moon
Mệt quá, ngược nhẹ nhàng rồi ngọt luôn, không viết ngược nữa.