Tôi Nợ Chị Một Tuổi Thơ Tươi Đẹp [Hương Khuê]

Chương 24: Anh thư trở về rồi !

Con mèo trừng mắt với cô, đang ngủ bị gọi giật mình đương nhiên không dễ chịu. Thật muốn quào cho con người kia một cái ngay giữa mặt, nhưng nhìn lại móng chân của mình, ôi đệch, đứa nào cắt hết rồi ? Trả thù thất bại, với cả đang bị nhốt trong l*иg. Mập thất thủ. 😾😾

Phạm Hương bật cười, chỉ trêu mày một chút, mày trừng mắt với tao à ? To gan lắm. Phạm Hương mở cửa xe, moi nó ra từ cái l*иg chật hẹp, đặt nó trên tay, nhỏ xíu như cục bông, cô bưng nó vào nhà, đi thẳng lên phòng, vừa đi vừa chê bai đủ thứ :

– Ui mèo gì mà trắng trắng đốm đốm thấy gớm, còn bày đặt mèo Ba Tư với chả Ba Năm, úi xời, mèo gì má coi cái mặt bự hơn cái mình, ui xời………

-  Meowwwwwww…………….Ông coi lại bản mặt ông đi, người gì vừa ốm vừa không có ngực, hai cái má  thì bự hơn hai cái vếu, chân tay dài ngoằng, đã vậy cái mặt còn nhăn nhó, ui xời 😼😼😼😼😼……..– Con mèo nhìn cô trừng trừng, hai con mắt nó híp lại.

Phạm Hương thấy con mèo nhìn mình thì ve vuốt nó, đặt nó lên giường, nào đâu biết mới bị nó chê bai thậm tệ như thế nào. Cô xốc trong túi ra một mớ thức ăn cho mèo, đưa lên miệng cho nó.

– Cảm ơn à…….Ngoàm……. tui là tui hông có đói, tại thấy ông nhiệt tình nên tui mới ăn đó. – Con mèo thấy thức ăn liền liếʍ vào mồm lia lịa.

Phạm Hương ngắm con mèo một chút rồi đặt nó lại vào l*иg, cầm lấy bộ vest vào nhà tắm thay, chuẩn bị buổi chiều đến công ti.

***************

Buổi chiều sau khi hoàn thành xong công việc, Phạm Hương nhìn đồng hồ, đã 18h rồi. Lố giờ tan tầm khoảng nửa tiếng rồi. Cô gọi cho Lệ Hằng, bảo hắn ta chờ mình về cùng.

– Ơ…tao đi với Khánh Ngân rồi, em ấy bảo muốn ăn đồ nướng nên tao mua đồ nướng sang nhà ăn với ba mẹ em ấy luôn. Tí về. – Lệ Hằng cất giọng trả lời.

Phạm Hương tắt máy, thứ mê gái kém sang. Phạm Hương tuy ngoài mặt như vậy nhưng thầm vui giùm tên bạn, mấy chục năm nay chưa hề thấy hắn ta vui như vậy.

Cô dẹp tài liệu, vơ vội túi xách, vào gara lấy xe. Mau chóng trở về nhà, về nhà dùng cơm với ba mẹ.

Ra đến cổng, bắt gặp thân ảnh quen thuộc đứng đón taxi, Phạm Hương chạy xe chậm chậm rồi dừng hẳn bên hông người ta, mở giọng trêu đùa :

– Thư kí Phạm, lên xe, em chở chị về. Không đắt hơn taxi đâu.

– Thôi, em về đi, chị đón taxi về được rồi. – Thanh Hằng nhìn cô rồi lắc đầu.

– Lên xe đi, không em trừ lương bây giờ. – Phạm Hương trề môi, ngoắc ngoắc Thanh Hằng, dù sao cũng phải cảm ơn người ta hôm trước cho mình ngủ nhờ lại qua đêm.

Thanh Hằng bật cười rồi gật đầu bước lên xe. Ngồi ngay ngắn ở ghế phụ. Trên xe họ trao đổi với nhau một vài vấn đề rồi cùng nhau phá lên cười, chợt phát hiện mình rất hợp khi nói chuyện với đối phương.

– Thanh Hằng, chị vẫn chưa có người yêu ?

– Ừ, chưa. Đừng nói thích chị nha……??? – Thanh Hằng giọng nói trầm trầm phát ra.

– Haha, thật biết đùa, em không phải kiểu tiểu mỹ thụ, không phải gu của chị.

– Em biết chị thích phụ nữ ? – Thanh Hằng nhìn người đối diện, chuyện chị thích nữ nhân cũng chưa hề nói cho ai biết, tại sao Phạm Hương biết ?

– Chị nghĩ bộ dạng của chúng ta sẽ có đàn ông thích hay sao ? Chị tưởng tượng xem, loại đàn ông nào lại thích nằm trên chúng ta, nửa đêm…..ơ…….thật giống đam mỹ.

Thanh Hằng cười lớn, cái đứa nhỏ này, đó giờ mới thấy nói đùa, không ngờ cũng hài hước chứ cũng không phải băng lãnh như người ta đồn đại.

Đến cửa nhà, Phạm Hương đỗ xe rồi bước xuống nhìn ngắm căn nhà  của Thanh Hằng một chút, cũng không quá khang trang, nhưng rất gọn gàng.

Trước nhà có cây vạn tuế, trên đó có mấy con cào cào được gấp bằng lá dừa. Phạm Hương nhíu mày, nhớ lại hồi đó. Hồi đó chị hai rất giỏi xếp cái này, chiều chiều rảnh là chị hai lại tuốt lá dừa gấp cho mấy con cào cào cầm chơi.

Phạm Hương nói với Thanh Hằng :

– Chị…..cho em một con đó được không ?

– Em cũng thích ? Được, cho em. – Thanh Hằng cầm trên tay con cào cào đẹp nhất trên cây vạn tuế, đưa cho Phạm Hương. Không ngờ tổng giám đốc cũng thích mấy thứ rẻ tiền này.

Cầm trên tay con cào cào, lòng cô như sống lại những ngày thơ ấu, vui vẻ biết chừng nào. Cô mỉm cười rồi cúi đầu nhẹ chào Thanh Hằng, bước lên xe, cẩn thận để con cào cào qua bên chỗ ghế phụ. Lái xe đi.

Xe vừa đi khuất, bà nội từ trong đi ra nhìn Thanh Hằng đang đứng lơ ngơ ở đó :

– Sao đứng ở đây không vào nhà ?

– Nội, à, tổng giám đốc công ti con, hôm nay em ấy cho con quá giang về nhà. Nhìn em ấy rất giống……..

Bà nội biết rõ Thanh Hằng muốn nói gì liền nắm tay cháu mình đi vào nhà, không để đứa cháu này suy nghĩ lung tung rồi lại buồn thêm.

Hai bà cháu dắt tay nhau đi đến trước bàn thờ ở giữa nhà, nơi đó có 3 tấm di ảnh. Một tấm của bà Phạm, một tấm của ông Phạm, một tấm của Phạm Hương khi nhỏ.

Thanh Hằng lấy ba nén nhang, đốt lên rồi cắm ở mỗi di ảnh một cây, miệng nở nụ cười chua chát.

– Ba mẹ, Phạm Hương. Ba người nếu con sống, mau mau trở về đây đi, có được không…..Hức……con nhớ ba người lắm…..hức hức……đi hai mươi năm rồi, chưa đủ sao hả ? Trở về đi……Hức hức…….về đi…………….làm ơn………- Thanh Hằng mất bình tĩnh ngã quị xuống, mặt mũi đều toàn là nước mắt, tay ôm lấy ngực trái, thổn thức.

– Thanh Hằng, bình tĩnh đi con,……..- Bà nội lau mấy giọt nước mắt rồi tiến tới đỡ cháu mình đứng dậy, hơn ai hết, bà biết Thanh Hằng đã đau khổ quá nhiều.

**************

Phạm Hương tắm rửa sạch sẽ, lại nhớ đến con Mập, đem túi thức ăn đặt trên tay một nắm rồi ngồi ở trên giường, đặt nó ngồi đối diện mình, xòe tay ra cho nó liếʍ, không quên đặt con cào cào vào tủ.

Con mèo liếʍ thức ăn từ tay cô, ăn chậm rãi, thể hiện sự quí's tộc's của mình.

– Mập, tao có đang đối xử đúng với Lan Khuê không ? Anh Thư sắp về rồi.

– Ai biết chời, Anh Thư là con mắm nào ? Ông phải đối xử thiệt tốt với Khuê Khuê, không là tui quào ông banh mặt.

– Mập, là cô ấy hại tao có một tuổi thơ không trọn vẹn, cô ấy hại chết ba mẹ tao, khiến tao mất đi người thân, tao trả thù là đúng phải không ? – Phạm Hương vuốt vuốt bộ lông trắng tinh của nó.

– Thôi à, dẹp đi, đừng có trả thù gì hết, quên hết mọi chuyện hổng được hả ? Tui nè, đang yên đang lành ở với ba má tui trong cửa hàng, tự nhiên bị ông mua về đây, tui có trả thù đâu……Meowwwwww……..- Con mèo chán nản gặm gặm, liếc liếc Phạm Hương.

– Ê mày trả lời tao đi.

– Meowwwww………… meowwwwwwww………

Phạm Hương thấy con mèo kêu mấy tiếng meo meo liền bật cười, nghĩ rằng nó hiểu, để nó ăn hết rồi nằm ườn lên giường. Còn con mèo thấy thế liền leo lên ngực cô nằm tròn vo ở đó. Cha mạ ơi, đây có phải ngực không vậy ? Hay bức tường Berlin ? Phẳng gớm. 🤔 Phải chi lấy nọng từ má xuống đắp vào chỗ này được thì tốt phải biết.

* Cốc cốc *

– Ai đó ? – Phạm Hương ngồi dậy, nhìn ra cửa.

– Gái, là gái gõ cửa đó Hương Bánh Bao à…… – Con Mập hít hít rồi ngửa mặt lên nhìn ra cửa.

– Dạ, cô hai, có cô Anh Thư đến, muốn gặp cô, đang ngồi ở dưới cùng với ông bà. – Cô giúp việc lớn tiếng thông báo.

– Được, ra ngoài đi, tôi xuống ngay. – Phạm Hương cất giọng nói, Anh Thư về rồi sao ?

– Được, ra ngoài đi. Hương Bánh Bao sẽ ra ngay, lui. – Con mèo vẫy vẫy cái chân, miệng há ra ngáp một cái ngao ngán.

#Moon