Lan Khuê nằm bẹp ở trong căn phòng đó đúng 3 tiếng đồng hồ. Nàng thấy người ta vào thay quần áo cho mình, thoa thuốc cho mình rồi họ đi ra, bỏ mặc nàng nằm ở đó một mình. Nàng cũng không còn hơi sức nà chống cự.
Lan Khuê cho dù có đau đớn nhưng vẫn cố gượng người đứng dậy, tha cái cơ thể nàng cho rằng dơ bẩn đi vào nhà tắm gột rửa hết dấu vết hoan ái nhục nhã mới vừa trôi qua. Đau đến nỗi không khóc nỗi. Chỉ biết nén ở trong lòng, cho dù có khóc cũng không ai quan tâm.
Người vừa rồi không phải Đồng Ánh Quỳnh ? Vậy chị ta là ai ? Điên rồi, nàng đã trao thân cho ai cũng không biết. Ngu ngốc, mày ngu ngốc lắm Lan Khuê. Để coi sau này còn ai dám cưới mày ? Rồi mày sẽ bị người đời chê cười, bị người ta khinh rẻ.
Lan Khuê bắt taxi đi về nhà, hai chân như rụng rời, cả người vô lực, còn hạ thân thì đau đớn không thể tả. Nàng nén nỗi đau đi chầm chậm vào nhà.
Ông Trần ngồi trong phòng khách, thấy con gái trở về liền hấp tấp nói :
– Lan Khuê, hôm nay Đồng Ánh Quỳnh không có đến khách sạn đúng không ? Cô ta không có làm gì con hết đúng không ? Nó vừa gửi cho ba một số tiền rồi nói là chúng ta nên tìm đến Bee Phạm, Đồng Đồng không giúp chúng ta. Cho nên hắn ta tha cho con.
– À……dạ, Đồng Ánh Quỳnh không có làm gì con hết, ba đừng lo. – Lan Khuê gật đầu rồi đi thẳng lên lầu, cười nhạt. Cố giấu giọt nước mắt đang trào ra.
Lan Khuê nằm trong chăn khóc òa lên, sự trong trắng cả đời người con gái bị 1 người phụ nữ lấy đi, mà bản thân không biết người đó là ai, tên gì, mặt mũi ra sao. Hỏi thử có nhục nhã hay không ? Đã vậy công ti còn không cứu được, bây giờ lại phải đi đến Bee Phạm cầu xin. Bee Phạm mười mấy năm nay luôn đối đầu với Khuê Thị, ai mà không biết, bây giờ đến cầu xin chẳng khác nào quăng bỏ lòng tự trọng của mình để van xin đối thủ cứu vớt ?
Mẹ ơi, Lan Khuê đau lắm, đau cả thể xác và tâm hồn. Tại sao ba lại nỡ nào đem con gái mình làm vật trao đổi, rốt cuộc trao đổi không thành mà đứa con gái của mẹ lại phải chịu nỗi nhục nhã ê chề. Con đã làm gì sai ? Lan Khuê đã làm gì sai ? 5 năm mất mẹ, không một ngày con được yêu thương. Con cắm đầu cắm cổ học hành, làm việc, đổi lại là những lời mắng nhiếc của mẹ kế, ba thì nhất nhất nghe theo bà ta, ba đã hết thương con rồi.
Lan Khuê là đứa không ai cần.
************
Phạm Hương hôm nay không biết bị cái gì, đầu óc cứ lẩn quẩn nhớ lại hình ảnh không đàng hoàng tối hôm qua, nhớ lại mùi hương kia, nhớ mái tóc, lại nhớ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị mình vùi dưới thân mà rêи ɾỉ.
Đầu óc để đâu đâu, đến nỗi Lệ Hằng đã đứng đó gần 5 phút vẫn chưa hay, đến khi giật mình lại thấy hắn ta nhìn mình với ánh mắt xẹt lửa :
– Mày đang nghĩ cái gì ? Kêu nửa ngày cũng chưa nghe.
– Có gì đâu. – Phạm Hương chỉnh lại cổ áo rồi lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh.
– Thôi đi, hay tia được em nào rồi…?- Lệ Hằng tiến lại gần Phạm Hương hơn, buông một câu hỏi.
– Làm gì có.
– Ờ cũng phải, trong đầu mày chỉ có tên của 2 người. Biết mà. – Lệ Hằng gật gù, Lệ Hằng còn không hiểu Phạm Hương hay sao. 20 năm trong bộ nhớ của cô chỉ có hai cái tên – Trần Ngọc Lan Khuê là người mà Phạm Hương hận nhất, thứ hai là Anh Thư, người mà cô yêu nhất.
– Mà mày vô đây có việc gì ?
– Có việc mới vô được hả ? Người ta thật nhớ Hương đó nha ~~~~~~~~~~~~~~
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
– Tao kêu bảo vệ lên hốt mày. Đi ra ngoài cho tao làm việc.. – Phạm Hương rùng mình, cái tính hay giỡn của Lệ Hằng thì cô còn lạ gì, chỉ là nghe cái giọng nhỏ nhẹ này lại nhớ đến người dưới thân mình hôm qua, giọng nói van xin cũng nhỏ nhẹ như vậy nè.
– Giỡn xíu. Mà Lan Khuê đang quản lí R bar, tối nay có muốn đến không ? – Lệ Hằng nhìn Phạm Hương nghiêm túc.
– Ừm, tối về ăn tối với ba mẹ rồi đi.
– Mày định trả thù thật ?
– Tao đợi 20 năm, chỉ đợi đến ngày này.
Lệ Hằng im lặng đi ra bên ngoài. Phạm Hương muốn trả thù cũng không có gì lạ, Lệ Hằng cũng không có quyền cản, bởi vì tuổi thơ của Phạm Hương đã bị Lan Khuê hủy hoại, mối thù đó có chết Phạm Hương cũng không thể quên. Hồi nhỏ lúc ngủ Lệ Hằng vẫn nghe Phạm Hương lẩm nhẩm tên của Lan Khuê, đủ để biết Phạm Hương hận con người đó như thế nào. Nếu gϊếŧ người không đi tù, có lẽ cô đã gϊếŧ Lan Khuê từ rất lâu rồi chứ không phải đợi đến 20, khi sự nghiệp của Phạm Gia, cô đã hoàn toàn có được, đủ sức chống lại Trần Gia.
Phạm Gia 19:00pm
Ông bà Phạm ngồi ở sôpha chờ hai đứa nhỏ về ăn cơm cùng, đúng boong 19:00pm, hai đứa từ ngoài câu cổ, kẹp cổ, gây gỗ, đánh đấm nhau đi vào. Ông Phạm còn lạ gì hai cái đứa này nữa. Hồi nhỏ Phạm Hương nhất quyết phải đem Lệ Hằng theo cho bằng được, đến khi ở chung nhà thì cãi nhau, đánh nhau ỏm tỏi, rồi tối lại làm hòa ôm nhau ngủ. Tính tình y như hai đứa con trai. Vậy đó chứ ai đυ.ng đến Lệ Hằng thử xem, Phạm Hương không liều mạng cho một trận mới là lạ.
Năm hai đứa 19 tuổi, hai đứa cũng đến thưa với ông bà Phạm chuyện mình thích nữ nhân, hai người già cũng không có nổi giận hay xa lánh, chuyện tình cảm cũng khó nói, miễn sao hai đứa nhỏ vui là được. Mà nếu tụi nó thích đàn ông, ông bà lại phải gả tụi nó đi, thế khác nào mất luôn hai đứa con, thôi thì thích phụ nữ đi, ông có thêm hai đứa con dâu cũng tốt. Tài sản nhà này cũng không lo người ngoài vào dòm ngó.
– Hai cái đứa này, Phạm Hương, buông cổ con Hằng ra, nó tắt thở bây giờ. – Bà Phạm lôi tay Phạm Hương ra khỏi cổ Lệ Hằng, hai đứa này ngày nào về tới nhà cũng quần nhau mấy chập như vậy mới chịu nỗi.
– Huhuhu, mẹ ơi, con Hương nó bóp cổ con gần chết rồi. – Lệ Hằng vẻ mặt ủy khuất nhìn bà Phạm, tuy được nhận là cháu gái nhưng ông bà Phạm không muốn để Lệ Hằng tủi thân nên bắt hắn ta phải gọi là ba mẹ.
– Trời ơi cục cưng của tui, đưa mẹ coi, đỏ hết rồi. Mà con làm cái gì nó thì nó mới bóp cổ con chớ. – Bà Phạm còn lạ gì cái tính hay nhây của cô gái họ Đặng này.
Phạm Hương cởϊ áσ vest ra, nhìn Lệ Hằng, giơ nắm đấm ra rồi nhìn ba mẹ :
– Ba mẹ coi đó, hồi nãy có nhân viên nữ đến xin con số điện thoại để hẹn đi cafe. Con khỉ này từ đâu chạy tới ôm con, còn nói : " Hương à, em đang có thai đi đứng đàng hoàng ", rồi đuổi cô gái đó đi. Ba mẹ coi gϊếŧ nó vừa chưa ? Bây giờ nguyên cái công ti nó đồn con có bầu kìa, trời cái con này, tao gϊếŧ mày………
Lệ Hằng nghe mùi nguy hiểm liền ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, Phạm Hương nghiến răng ken két xắn tay áo chạy đuổi theo. Ông bà Phạm cười ngặc nghẽo rồi nói vọng theo :
– Hai đứa tắm xong rồi xuống ăn cơm.
– DẠ / Dạ, Hương ơi chạy từ từ thôi em, động thai bây giờ, á, đừng đánh taooooo………..
#Moon