Công ti thời trang Bee Phạm.
20 năm sau.
Lệ Hằng hôm nay mặc một bộ vest trắng, đôi giày cao gót đắc tiền, cầm bộ hồ sơ đẩy cửa vào phòng tổng giám đốc, khuôn mặt tối sầm nhìn người trước mắt đang hút điếu thuốc.
– Nè, sáng giờ mày tuyển nhân sự cái gì mà không có ai trúng hết vậy ? Bớt khó khăn đi. Còn một người cuối cùng thôi đó. Tuyển thư kí thôi mà……
- Đưa hồ sơ tao coi, tên gì ? – Phạm Hương nhìn Lệ Hằng rồi hỏi. Sáng giờ nhiều người xin việc thật nhưng mà người thì tướng tá xấu quá, người thì tên xấu quá, người thì trình độ không tới. Tóm lại Phạm Hương thấy không ưng bụng ai cả. Thư kí cũng phải coi được một chút chớ.
– Phạm Thanh Hằng. Tao thấy tất cả đều ổn. Mày kén chọn quá thì đi kiếm hoa hậu làm thư kí cho mày đi.
Phạm Hương gật gù xem hồ sơ, cái tên này có vẻ quen quen, không biết đã nghe ở đâu rồi nhỉ ? Nhưng mà Phạm Hương là dân kinh doanh, gặp qua biết bao nhiêu người, thấy quen cũng không có gì là lạ lắm. Thôi không truy cứu.
– Ừ, để hồ sơ đây, mày ra ngoài kêu người đó vô đây cho tao. À, mà tao nói mày tìm thông tin về Khuê Thị sao rồi ? – Phạm Hương hai mắt bắt đầu nheo lại, mỗi lần nhắc tới cái tên đó là ứa nước mắt. 20 năm trời, không một ngày nào Phạm Hương không nghĩ tới.
– Trưa nay tao đem vào cho, đã đủ thông tin, nhưng sáng đi gấp để ở nhà rồi.
Phạm Hương gật đầu ậm ừ cho qua chuyện rồi ra hiệu cho Lệ Hằng đi ra đi.
Lệ Hằng đi ra không lâu thì có một người con gái bước vào, mặc một bộ đồ công sở vô cùng lịch sự, mái tóc xõa dài, nụ cười như hút hồn người đối diện.
– Chị là Phạm Thanh Hằng ? Ngồi đi. – Phạm Hương xem hồ sơ, Thanh Hằng hơn cô một tuổi, theo lí gọi là chị cho phải phép.
Thanh Hằng ngồi xuống đối diện Phạm Hương. NHìn khuôn mặt của cô, Thanh Hằng cảm tưởng rất quen thuộc, ánh mắt đó quen lắm, còn cái tên này nữa, rất giống với một người, nhưng mà……người đó đã mất cách đây 18 năm rồi, mất cùng với ba mẹ, cả xác cũng không thấy.
– Tôi xem hồ sơ xin việc của chị rồi. Bằng cấp tốt. Tên nghe cũng hay mà bề ngoài coi cũng được. Ngày mai chị có thể vào làm. Nội qui được đăng ở trang wed công ti, chị tự tìm mà đọc, hy vọng sẽ không làm sai. Hợp đồng làm việc, giám đốc Đặng sẽ kí với chị. Xong rồi, ra ngoài đi. – Phạm Hương nhàn nhạt nói, trả lời một câu không đâu ra đâu, muốn kết thúc nhanh việc tuyển nhân sự này để có thể tập trung vào Khuê Thị.
– Chào tổng giám đốc. Tôi về.
Phạm Hương khẽ gật đầu một cái, đôi môi tự dưng nhoẻn miệng cười không lí do. Đến khi giật mình thì lại tự hỏi, tại sao mình cười ?
Thanh Hằng bước ra khỏi công ti, miệng nở nụ cười vì được nhận vào công ti, nhưng rồi nụ cười có hơi dao động, mặt chị lại điềm tĩnh như không. Vị tổng giám đốc Phạm đó nhìn rất quen mắt, không biết đã thấy ở đâu rồi, mà nhìn lại rất giống đứa em khi nhỏ của chị. Chị có lần đem ảnh của đứa em mình ra, phác thảo khi trưởng thành, cũng có vài nét giống vị tổng giám đốc kia. Nhưng mà…….nó đã mất rồi. Với lại Phạm Hương lúc nhỏ ngoan ngoãn lễ phép, không phải kiểu lạnh lùng, xấc xược như thế. Rồi nếu tổng giám đốc đó là em của chị, vậy công ti này ở đâu nó có ? Rồi ba mẹ đâu ?
Suốt 20 năm nay chị tìm trên mạng, chạy ra ngoại ô tìm, nhưng mà…… Một nhà 3 người đã mãi mãi ra đi không một dấu vết kể từ hôm sinh nhật của Phạm Hương – em gái chị. Chị đã bỏ cuộc từ rất lâu rồi. Đừng mong trên đời này còn phép màu, không có đâu. Bây giờ quan trọng là chị phải làm việc chăm chỉ để nuôi bà nội, bà từ khi ba mẹ và em gái chị mất tích, đã bệnh đau liên miên, cũng may được họ hàng giúp đỡ, nuôi nấng chị nên chị mới có được ngày hôm nay.
Mọi việc đều không phù hợp, hãy cố chấp nhận rằng em chị đã chết rồi. Gặp người giàu mà nhận bà con thì kì lắm, chỉ là trùng tên thôi, trên đời này thiếu gì người tên như vậy. Thanh Hằng thở dài, bắt một chiếc taxi trở về nhà.
Buổi trưa hôm đó, trong khi Phạm Hương đang ngồi trong phòng riêng thì Lệ Hằng từ ngoài xồng xộc đi vào, trên tay cầm bộ hồ sơ phây phẩy, nhìn Phạm Hương, vẻ mặt đắc thắng :
– Đây là tất cả về Khuê Thị và đứa con gái đó. Mày định mua lại từ tay tao với giá bao nhiêu ?
– Muốn bán bao nhiêu ? – Phạm Hương giật lấy bộ hồ sơ từ tay Lệ Hằng rồi hỏi.
– Tối nay bóp vai cho tao. – Lệ Hằng ngồi xuống sôpha, trêu chọc.
– Được. – Phạm Hương lật hồ sơ xem rồi liền đáp ứng, dám kêu tổng giám đốc bóp vai cho mày, tối nay sẽ bóp cho mày đau đến gãy xương.
Khuê Thị – một công ti thời trang nhỏ từ những năm 2000. Phát triển cùng lúc với Bee Phạm, nhưng được đúng 17 năm thì bị trì trệ, có nguy cơ phá sản vì thua lỗ. Lí do là vì căn bệnh tim của ông Trần, người đứng đầu công ti, cũng là cha của Lan Khuê. Căn bệnh tim đó ngày một nặng hơn, bây giờ ông ta đang cần một số tiền rất lớn để phẫu thuật. Đã vậy còn bị nội gián trong công ti biển thủ công quĩ. Công ti có thể nói đang ở mép vực thẳm, đang đợi các công ti lớn khác cứu lấy, nhưng vẫn chưa có công ti nào dám ra tay cứu một công ti như vậy. Nhân viên vì vậy mà xin thôi việc với số lượng lớn.
Bà Trần đã mất được 5 năm, ông Trần bước thêm bước nữa với một người phụ nữ xinh đẹp. Đứa con gái duy nhất, Trần Ngọc Lan Khuê, 26 tuổi, có bằng kinh doanh, đang quản lí một quán bar ở Sài Gòn, địa chỉ (……..), có kèm theo hình ảnh bên trong hồ sơ mà Lệ Hằng gửi đến.
Phạm Hương cầm tấm ảnh của Lan Khuê lên, 20 năm rồi. Cô gái nhỏ năm nào đã cao lớn, nước da có phần sáng hơn, đôi mắt hút hồn người đối diện, vóc người mảnh khảnh, vóc dáng vô cùng yêu nghiệt. Phạm Hương cười nhẹ rồi dẹp hồ sơ vào, đặt vào trong hộc tủ, nhìn Lệ Hằng đang ngồi trên sôpha.
– Cho người xóa sổ Khuê Thị. Mua lại rồi xây một viện mồ côi.
– Được. Đi ăn. Mày muốn ăn cái gì ?
– Ăn hủ tiếu. – Phạm Hương cầm túi xách rồi nhìn Lệ Hằng, trên đời này dù ăn bao nhiêu thứ ngon, cô vẫn không thể nào quên được món hủ tiếu đó, không phải vì nó đặc biệt, mà vì ngày xưa Lệ Hằng đã phải đi rửa chén để cô được ăn hủ tiếu, món ăn này cả đời không dám quên.
– Ố kề ?! – Lệ Hằng đứng dậy khoác vai cô đi ra ngoài. Cái tên này tính ra không có vì giàu sang mà quên hết quá khứ.
Bọn họ cởϊ áσ vest, đi bộ ra tòa nhà phía bên kia, chỗ đó có một hàng hủ tiếu mì nhỏ, là nơi họ hay ăn. Phạm Hương theo thói quen đi vào liền gọi :
– Cho con 2 tô hủ tiếu lớn.
– Nè, mày có tiền không mà đòi ăn hủ tiếu lớn….? – Lệ Hằng nghe xong liền muốn châm chọc người đối diện.
– Không có tiền, nhưng mà bạn Lệ Hằng biết rửa chén, nên tao được ăn no. – Phạm Hương nói nhỏ, câu nói xem ra có phần bỡn cợt nhưng giọng nói không vui lắm.
#Moon
Cất má Phê 20 năm rồi, thả ra nào 😌😌😌