Vào tổ chức này để được ăn ngon, mặc đẹp, có chỗ ngủ, có bạn bè, được quan tâm ? Sai lầm. Tổ chức này là một tổ chức lừa đảo trẻ con. Nói là tổ chức nhưng thật ra chỉ là mấy tên đại ca giang hồ xăm mình, tập hợp mấy đứa trẻ mồ côi lại, dụ dỗ chúng nó đi lừa gạt người khác.
Phạm Hương và Lệ Hằng được bọn nó huấn luyện cách giả vờ tật nguyền để đi ra công viên xin ăn.
Hằng ngày sáng sớm bọn nhỏ sẽ chia nhau ra đi lừa gạt người ta, buổi trưa trở về ăn cơm rồi buổi chiều đi tiếp. Buổi tối sẽ trở về nộp tiền.
Ở trong tổ chức này có mấy qui định " nhẹ nhàng " :
– Đi xin không đủ số tiền qui định : 10 roi.
– Đi xin về trễ : 10 roi.
– Bị bệnh không đi xin : 5 roi.
– Bỏ trốn : 30 roi và không cho ăn cơm 2 ngày.
Hai đứa trẻ ở được 5 ngày đầu tiên vô cùng êm xuôi, có cơm ăn, có cho ngủ ngon, cho đến ngày thứ 6 thì địa ngục mới thật sự hiện ra trước mắt.
Hôm nay sáng sớm, Phạm Hương thức dậy theo đám trẻ, chuẩn bị đi ra công viên tiếp tục công việc lừa gạt của mình, nhưng nhìn sang bên cạnh, thấy Lệ Hằng vẫn nằm ngủ mê man, tưởng rằng con bạn lại lười biếng, Phạm Hương lay lay :
– Nè con heo, thức dậy, đi ra công viên này.
Nhưng lay mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, Phạm Hương mới sờ sờ Lệ Hằng, thân nhiệt cao đến nỗi bàn tay cô như muốn bỏng rát.
– Lệ Hằng, mày đừng làm tao sợ nha. Tỉnh dậy, sao mày nóng quá vậy ?
– Tao……mệt. – Lệ Hằng đôi môi mấp máy nhìn Phạm Hương, cơ thể run run.
Phạm Hương đặt Lệ Hằng trên vai mình, cõng hắn ta ra công viên. Bởi vì cô biết cho dù có bệnh chết cũng không được nghỉ ngơi ở đây, bọn giang hồ thấy sẽ bị đánh, thôi thì đem hắn ta ra công viên nghỉ tạm vậy.
Phạm Hương đặt Lệ Hằng nằm xuống một băng đá, lấy áo khoác cũ kĩ đắp lên cho hắn ta rồi đưa một túi nilong nhỏ ra, nói :
– Nằm ở đây, tao đi xin. Trưa sẽ đem đồ ăn với thuốc cho mày. Đây là xôi hôm qua tao được người ta cho , ăn đi.
Nói rồi Phạm Hương vụt bỏ đi. Phạm Hương cả người nhấp nhỏm, đi xin mà không biết Lệ Hằng có sao không ? Cứ thấp thỏm lo lắng. Thành ra từ sáng tới trưa được có mấy chục ngàn, rồi nhanh chóng chạy lại chỗ Lệ Hằng.
Buổi trưa, Phạm Hương không trở về chỗ đại ca ăn cơm, mà dùng tiền buổi sáng đi xin được, mua cho Lệ Hằng một ít cháo, một chai nước và một ít thuốc.
Đỡ Lệ Hằng ngồi dậy, Phạm Hương đút cho hắn ta ăn, còn bản thân gặm ổ bánh mì trắng, khuôn mặt phúng phính của Phạm Hương bây giờ đã trở nên hóp vào, cơ thể đã nhỏ bé bây giờ lại càng yếu ớt hơn.
– Nè……mày lấy tiền ở đâu…..mua mấy thứ này ? – Lệ Hằng vừa ăn cháo vừa thều thào hỏi.
– Tao lấy tiền đi xin.
– Trời ơi, đồ điên. Buổi tối về mày nộp không đủ tiền nhất định…….sẽ bị đánh. – Lệ Hằng nghe xong liền la lên, cái tên Phạm Hương đúng là bị điên rồi.
– Không sao. Vậy mày cả ngày nằm ở đây, mày có xin được đồng nào à ? Dù sao cũng bị đánh, bị đánh hai đứa cho nó xôm. Hê hê hê……
Lệ Hằng im lặng, hôm nay hai đứa nhất định sẽ được một trận no đòn. Phạm Hương đôi mắt cụp xuống. Có chỗ ăn chỗ ngủ, đâu phải dễ dàng. Cũng bầm dập hết mấy đợt rồi. Mấy bữa trời mưa đi xin được ít cũng bị đá cho mấy phát vào mông, nhưng cũng chưa có bị đánh bằng roi. Kì này tiêu thật rồi.
Buổi chiều, Phạm Hương đi phía trước, Lệ Hằng phía sau, cùng nhau đi về " nhà ", à không, về địa ngục thì đúng hơn. Một lúc sau, Phạm Hương mở tiền của mình ra, tổng cộng được 150 ngàn. Cô đếm đếm kĩ càng một hồi, đưa cho Lệ Hằng 100 ngàn. Cô cũng không nghĩ có lúc mình lại " đờn ông " đến như vậy.
– Cầm lấy, mày đang bệnh, bị đánh ít một chút. Tao không có bị bệnh, tao chịu được.
– Không, cầm đi, tao chịu được. – Lệ Hằng giơ tiền ra trả lại cho Phạm Hương, cơ thể tuy ốm yếu nhưng cũng không mảnh khảnh như Phạm Hương, chịu đòn cũng giỏi hơn, hồi đó ở dưới quê ăn cắp bị đánh mấy trận sống dở chết dở cũng không sao mà.
– Mày chết, tao cũng phải đi cúng điếu. Nên coi như tiền này tao cúng điếu mày vậy, cầm đi.
– ……………..- Cái con trời đánh dám trù Lệ Hằng này chết, bố mày có chết cũng lôi mày theo nhé con trời đánh, miệng quạ.
Tên đầu trọc cầm điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay, ung dung lấy tiền từ bọn nhỏ, đến lượt Lệ Hằng và Phạm Hương, hắn ta nhíu mày :
– Con Hằng được 100 ngàn, còn con Hương 50 ngàn, tụi bây giỡn mặt với tao đó hả ?
– Không……không có, tại hôm nay Lệ Hằng nó bệnh, nên…….. – Phạm Hương khúm rúm nhưng lại lấy cơ thể che chắn cho Lệ Hằng, sợ rằng tên đầu trọc phát điên mà tán một bộp tay thì Lệ Hằng sẽ đau lắm, vì Lệ Hằng đang bệnh mà.
– Bệnh hoạn con mẹ gì, đi ra phía sau cho tao .
Thôi xong, " phía sau " từ miệng mà hắn ta nói chính là căn phòng nhỏ dùng để đánh đòn mấy đứa không đem tiền về đủ. Phạm Hương nắm tay Lệ Hằng, dắt díu nhau đi vào trong, chuẩn bị nhận một trận đòn.
15p sau, từ bên ngoài có tiếng động, Phạm Hương như chết điếng khi thấy trên tay tên đầu trọc cầm một cây roi dài đã được tuốt gai kĩ càng, trơn tru, cái thứ đó mà đưa vào mông thì chắc mấy ngày cũng chưa đi được. Mà nhìn tới nhìn lui hôm nay chỉ có hai đứa bị đánh, mấy đứa kia chắc đi ăn cơm tối hết rồi.
– Rồi hai đứa bây tính sao ? Không nộp đủ tiền, mỗi đứa 10 roi. Đứa nào trước ?
– Tui. Nhưng mà ông đánh tui 15 roi, Lệ Hằng 5 roi thôi, nó đang bệnh, với lại hôm nay nó xin được nhiều hơn tui. – Phạm Hương lập tức đứng dậy giơ tay lên. Cũng muốn bị đòn thay Lệ Hằng lắm nhưng mà 20 roi e rằng chịu không nỗi, nên nhận giúp hắn ta phân nửa số đòn roi. Phải biết lượng sức mình.
– Được, nghĩa hiệp lắm, nằm sấp xuống cho tao. – Tên đầu trọc hất mặt về phía Phạm Hương, chân mày hắn ta dán vào nhau, gân tay cũng bắt đầu nổi lên, nắm chặt lấy cây roi dài ngoằng.
Phạm Hương hít một hơi rồi nằm xuống, đưa cái phần mềm mại lên trên, úp mặt xuống đất, cắn răng chịu đựng.
* Vυ't vυ't * – Từng cây roi từ tay tên đầu trọc vụt vào mông, vào lưng cô như muốn xé rách cơ thể nhỏ bé ấy ra. Phạm Hương từ nhỏ chưa bao giờ bị ba mẹ nói nặng, chứ đừng nói đến bị đánh thê thảm thế này.
Giọt nước trong suốt từ khóe mắt bắt đầu tuôn xuống khuôn mặt nhơ nhuốc, đau quá. Cây roi như ghim vào da vào thịt cô bé, khiến cơ thể run rẩy vì đau đớn.
Trần Ngọc Lan Khuê, sau này tao mà có cơ hội gặp lại mày, những đòn roi này, nhất định tao sẽ trả cho mày đủ, không thiếu một roi.
Khi cây đòn thứ 15 được vυ't xuống, Phạm Hương như không còn cảm giác đau đớn nữa, hay là vùng thịt chỗ đó bị hoại tử rồi cũng không chừng. Cô được Lệ Hằng đỡ dậy, hai chân run run đứng không vững, phải tựa vào cái cột nhà gần đó mà đứng. Nhìn Lệ Hằng bị người ta đánh thêm 5 roi nữa, lòng đau đớn như ai cắt. Nhìn bạn mình bị đánh, ai lại vui nỗi.
– Hai đứa bây còn lười biếng một lần nữa là tới số với tao, trở về chỗ ngủ, ăn cơm rồi lo đi ngủ đi.
Hai đứa khôn ngoan biết thân biết phận đỡ nhau đi ra ngoài, tướng đi có hơi kì dị nhưng vẫn không đến nỗi không đi được, có hơi thốn, hơi đau, ê ẩm.
Phạm Hương nhận được một phần xôi, cầm gói xôi ăn quyết liệt, nhìn Lệ Hằng rồi cười cười.
– Bị đánh đến như vậy mà còn cười, đồ khùng. – Lệ Hằng cũng cầm gói xôi, vừa ăn vừa chửi Phạm Hương.
– Không sao, hơi đau một chút, nãy có bôi thuốc rồi, cũng bớt đau.
Sau đó Phạm Hương ngốn hết miếng xôi còn lại, miệng mồm nhuồm nhoàm, nhìn trước ngó trước rồi nói với Lệ Hằng bằng giọng nói nho nhỏ :
– Ê, ngày mai tụi mình trốn đi.
– Mày điên hả ? Bị bắt là mày tới số.
– Mày không đi thì tao đi, tao thoát ra được chỗ này sẽ kêu người ta lại đây cứu mày.
Lệ Hằng lắc đầu, nghĩ rằng Phạm Hương chỉ nói đùa. Bởi vì ai vô chỗ này cũng điều biết một luật lệ, vô rồi không được ra, nếu đi thì phải đi thoát, không thoát mà bị bắt lại thì coi như tàn đời.
Mới đầu tuần trước, có một đứa bỏ trốn, bị bắt lại, đến bây giờ còn chưa đi được. Tay chân đều bầm tím hết cả lên.
*****************
Cuối ngày hôm sau, Phạm Hương bị đám giang hồ bắt lại được trong khi cố tình bỏ trốn. Đám trẻ tuy đi xin ăn nhưng vẫn có gian hồ theo giám sát. Phạm Hương lần này thê thảm rồi.
Lệ Hằng thấy đại ca lôi Phạm Hương vào phòng liền níu lấy cánh tay của tên đầu trọc, hai hàng nước mắt ứa ra, đây là lần đầu Phạm Hương trông thấy Lệ Hằng như vậy.
– Chú ơi, con xin chú……hức……hức……. đừng có đánh nó, chú đánh con đi. Nó ốm yếu, chú đánh nó 30 cây, nó nhất định chịu không nổi. – Lệ Hằng quì lạy tên đầu trọc sau khi nghe số roi mà Phạm Hương phải chịu.
– Không, tao chịu được, mày tránh ra. – Phạm Hương quì bên cạnh, khóc lóc vô cùng thảm thiết, chuyện mình gây ra nhất định không để Lệ Hằng chịu đòn thay mình.
– Mày đi ra đi, bị đánh một đứa còn hơn hai đứa bị đánh. Tao không đi được nữa thì còn mày lo cho tao, tránh ra, cãi lời tao nhất định không thèm nói chuyện với mày nữa. Không coi mày là bạn. Tránh ra. – Lệ Hằng giơ nắm đấm lên hù dọa Phạm Hương, cả mặt hầm hầm đe dọa cô.
Tên đầu trọc sau khi nghe hai đứa bàn bạc liền gật gù, đem Lệ Hằng ra đánh 30 roi, còn sẵn tiện đạp cho Phạm Hương mấy cái, cả người đầy tơ máu rồi đi ra ngoài, bỏ mặc hai đứa nhỏ ở lại trong căn phòng tối.
Đứa bị đánh không khóc, đứa không bị đánh lại khóc lóc thương tâm, ôm lấy cả cơ thể của Lệ Hằng khóc rống lên, miệng liên tục nói xin lỗi :
– Tao xin lỗi…..huhu…….Lệ Hằng……..hức…….xin lỗi………..xin lỗi………..
Lệ Hằng nằm trong vòng tay Phạm Hương rã rời, cơ thể vô lực dựa vào người của Phạm Hương, hơi thở yếu ớt thở không ra hơi, đôi vai gầy run bần bật, đôi tay giơ ra chùi hàng nước mắt cho cô :
-Phạm Hương, đừng khóc, tao không sao, Lệ Hằng này mạnh mẽ, mấy chục roi này có nhằm nhò gì ? Tuổi thơ tao đã quen với đòn roi rồi.
#Moon
Tự dưng thấy đau lòng. 🙂