Phạm Hương thức dậy vào buổi sáng khi bình minh còn chưa ló dạng. Cô xem đồng hồ, chỉ mới 5h. Cô xoay qua nhìn cô vợ đang nhắm mắt ngủ ngon lành bên cạnh. Cô nghiêng người sờ khuôn mặt vợ mình, thật xinh đẹp.
Đây là người vợ cô yêu nhất trên đời. Cô đã dùng mọi cách để có được nàng, cuối cùng cô cũng thành công chân chính đem nàng về làm Phạm Phu Nhân.
Nói đi cũng phải nói lại, cô vợ xinh đẹp này hồi xưa cũng có nhiều vệ tinh lắm đó nha. 10 năm trước đã vậy, tới hồi họ cưới nhau rồi mà mấy đứa si tình vẫn tăm tia vợ cô hằng ngày, làm cô lo muốn chết. Nhất là cái đồ háo sắc Đặng Lệ Hằng, bạn thân của cô. Hắn ta tòm tèm vợ cô hồi còn học cấp 3, bây giờ chắc vẫn còn tiếc hùi hụi.
Phạm Hương nâng người cao một chút hôn vào cánh môi của vợ rồi lại an ổn nằm ngủ thêm một lát.
Đến khi cô thức lần thứ hai đã 8h. Cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi pha thau nước ấm đem ra giường, trên tay không quên cầm theo cái khăn lông mềm mại.
Cô khều khều nàng. – Em….thức đi, sáng rồi. Lau người nè.
Nhưng con mèo kia có vẻ đã ngủ quá say, cô mặc kệ, thay quần áo cho vợ. Khi cơ thể nàng đã trở về nguyên thủy, cô mới thấy rõ mấy vết thương đang lở loét. Cô giận mình hết sức, phải chi tự đưa nàng đi là đã không xảy ra tai nạn, khiến vợ ra nông nỗi như vậy.
Cô cẩn thận lau mặt, mũi, cổ, tay chân cho vợ, còn cố tình làm nhẹ nhất có thể để vợ không đau và không thức giấc.
– Em có giận chị khi chị khiến em thành ra như thế này không ? – Cô đau lòng hôn vào vết thương nặng nhất của vợ. Tất cả là Phạm Hương mới khiến nàng đau thế này, ngay cả đi lại cũng không được.
– Không giận.
Phạm Hương vuốt nhanh dòng nước mắt trên khóe mi mình, thật mít ướt. Mà cái cô vợ kia thức sao không nói một tiếng ? Làm hết hồn à !
– Em ngoan ngoãn ở nhà, chị đến bệnh viện một tí. Chiều sẽ về với em.
– Dạ.
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế cô mới an tâm. Cô thay cho nàng bộ đồ thoải mái hơn rồi nấu cho vợ ít soup, ít sữa. Đem tất cả để cạnh giường cho vợ, sau đó nhanh chóng di chuyển đến bệnh viện, trễ giờ mất rồi.
Cô thay cái áo blouse trắng vào rồi gấp gáp đi vào phòng làm việc của mình. Hôm nay có khá nhiều việc phải giải quyết lắm đây.
Không lâu sau, bên ngoài một thân ảnh cao lớn bước vào. Hắn ta nhìn một vòng phòng rồi ngồi đối diện cô. Hắn ta ngập ngừng. – Hương, cậu….nghỉ thêm vài hôm đi.
– Lệ Hằng, đừng lo. Mình làm được mà. Cậu cứ làm quá. – Phạm Hương cười giả lả. Cái tên này chuyên làm lớn mọi việc.
– Vậy nếu cậu ngủ không được thì lấy thuốc an thần mà dùng, ít thôi.
Phạm Hương gật đầu cho qua chuyện. Chỉ là chăm vợ ốm, hắn ta cứ làm lố là hay.
– Hay…..ngày mai mình tới nhà cậu chơi ?
– KHÔNG.
Lệ Hằng giật mình với thái độ của cô, hắn im im hồi lâu rồi đứng dậy bước ra ngoài, không quên ngoáy lại nhìn con bạn mình thêm một lần.
Phạm Hương thở hồng hộc, cô ụp mặt xuống bàn. Cô không thích Lệ Hằng đến nhà mình, càng không thích hắn đến gần vợ cô. Vì hắn đã từng yêu nàng, cô không muốn ai cướp nàng khỏi tay cô.
Cô nhấp nhỏm điện về cho nành nhưng không ai bắt máy. Chắc vợ ngủ.
….
Phạm Hương ngồi trong bệnh viện tới 17:00 chiều, cô thấp thỏm đứng ngồi không yên, có lẽ vì lời đề nghị của Lệ Hằng ban sáng chăng ? Cô vô thức sợ sệt.
Phạm Hương đi xuống phòng viện trưởng, muốn xin bà nghỉ sớm để về với vợ, sợ nàng ở nhà một mình không ai trông coi, không ai đút cơm đút sữa, nàng sẽ bỏ bữa cho xem.
Viện trưởng nhìn cô bác sĩ trước mặt mình đơm đơm, sao tàn tạ thế con ? Phấn chấn lên nào.
– Ừ, con về đi. Con….. nên mua thuốc an thần uống. – Viện trưởng đẩy gọng kính lên rồi ân cần nói.
Cô cười xòa, hết Lệ Hằng, bây giờ là viện trưởng, bọn họ cứ xem cô như trẻ con. Chỉ là vợ bị té xe, đau cần như thế. Nhưng để đúng phép lịch sự, cô cũng cúi đầu. – Con biết rồi ạ.
Viện trưởng gật đầu, sau vài giây lại ngỏ ý :
– Ta….chiều nay qua nhà con…..
– Dạ không cần ạ. Con không sao.
Phạm Hương nói xong ngay lập tức rời khỏi, mau chóng lấy xe lái về nhà. Sợ vợ đói.
Trên đường cô lái xe trở về còn cố ý ghé quán mua cho vợ bịch cháo huyết và trái cây, còn có li trà đào chua chua mà vợ yêu thích.
Phạm Hương trở về nhà lập tức chạy tót lên phòng ôm chầm lấy vợ, chặt thật chặt, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong cô.
– Vợ, chị sợ lắm.
– Chị sao vậy ? Sao lại khóc ?
Phạm Hương nức nở càng ôm nàng dữ hơn, hốc mắt cay xè nói với vợ. – Lệ Hằng đòi đến đây.
– Sao thế ? Chị ấy cũng hay đến đây chơi mà.
– Không không. Cậu ta còn yêu em, chị sợ cậu ta lại tán tỉnh em rồi em lại xiêu lòng. Em hết yêu chị.
– Không có đâu mà.
Phạm Hương lắc đầu lia lịa, nước mắt trào ra không biết bao nhiêu mà nói. Cô ghị nàng sát bên cơ thể mình như muốn hòa cô gái nhỏ làm một vơi cô.
– Sau này hắn ta có đến em đừng mở cửa cũng đừng lên tiếng. Chị không muốn hắn gặp em.
– Được rồi mà.
– Không không, ai đến em cũng không được mở cửa. CHỊ KHÔNG MUỐN AI ĐEM EM ĐI CẢ.
– Nín đi. Em biết rồi mà.
– Moon –