Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 58

Hiếm khi Lâm Hành Tri không hề nhăn mày mà nhấp một ngụm sữa đậu nành. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh toàn hoàn không có khả năng sẽ thích Trì Hàm Nguyệt, chứ đừng nói đến chuyện sẽ cùng cháu trai mình tranh giành một cô gái.

Ngay cả hai lần gặp phải trong bệnh viện cũng rất khác so với tình tiết mà anh nhìn thấy trong mơ. Điều mà anh nhớ ở Trì Hàm Nguyệt căn bản không phải là bị thu hút bởi sự nhân hậu gì gì đó, mà chỉ là do trí nhớ của anh vốn rất tốt thôi. Với cả là, thực sự chẳng được mấy người có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy ở bệnh viện đâu.

Hơn nữa, cũng có vài chỗ anh thấy có chút hàm hồ. Nếu như lần đầu tiên gặp mặt ở bệnh viện là tình cờ, vậy lần thứ hai thì sao? Nguyên nhân Trì Hàm Nguyệt đến bệnh viện vốn đã rất mơ hồ, một điểm khác nữa là, Trì Hàm Nguyệt phát hiện anh và Lâm Việt Trạch có tám phần giống nhau, hơn nữa hai người bọn anh đều mang họ Lâm, thế chẳng lẽ cô không hề nghi ngờ hai người bọn anh có quan hệ thân thích sao?

Còn cả Lâm Việt Trạch nữa... Giống bạn gái cũ? Thế thân? Là bạn gái cũ nào của Lâm Việt Trạch cơ? Theo những gì Lâm Hành Tri biết, từ hồi tiểu học là Lâm Việt Trạch đã bắt đầu có bạn gái rồi.

Vốn dĩ từ khi nhìn thấy nội dung cốt truyện ‘Tiểu thư thật, tiểu thư giả’ trong mơ, Lâm Hành Tri đã bắt đầu sinh ra hoài nghi rằng tất cả những cái đó không phải để nhắm vào Lâm Giai Hân và Trình Hi, mà là nhằm vào chính anh kìa. Vì lẽ gì mà sau khi anh biết chuyện em gái mình bị ôm nhầm như vậy, lại vẫn tiếp tục ở rịt bên nước ngoài, chờ đến tận lúc to chuyện rồi mới trở về? Cái này quá không hợp với lẽ thường.

Hơn nữa, bởi vì nhân vật chính trong mơ lần này lại còn là chính anh nên Lâm Hành Tri lại càng thêm không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả khi anh có uống mười cân rượu giả, anh cũng chẳng thể làm được những chuyện mà "Lâm Hành Tri" trong mơ đã làm đâu. Cơ mà, ngồi khinh khí cầu rồi bắn pháo hoa tỏ tình thì cũng không tệ lắm, có thể học hỏi được.

Lâm Hành Tri yên lặng ghi nhớ mấy cái phương pháp theo đuổi không tồi mà anh đã nhìn thấy trong giấc mơ kia. Khi anh ăn xong miếng bánh bao cuối cùng thì cũng là lúc Lâm Việt Trạch vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng ra, Lâm Hành Tri yên lặng mà nhìn về phía cậu.

Lâm Việt Trạch dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Chào buổi sáng, chú nhỏ."

Lâm Hành Tri nghĩ đến Lâm Việt Trạch trong mộng, cái người đã vì yêu mà hối hận đến nước mắt giàn dụa kia. Cuối cùng anh quyết định tự pha cho mình một tách cà phê mà mọi khi anh vẫn không thích uống. Anh nghĩ mình cần dùng một chút vị đắng cà phê để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản thân mới được.

Chờ đến lúc Lâm Hành Tri bưng cà phê ra ngồi vào bàn ăn, Lâm Việt Trạch đã bắt đầu ăn sáng rồi. Đầu tóc cậu vẫn chưa được chải chuốt, trông chẳng khác gì cái ổ gà.

Lâm Hành Tri nghĩ đến ‘Lâm Việt Trạch’ trong mộng, một thân tây trang dầm mưa cầu xin Trì Hàm Nguyệt tha thứ, lại nhìn qua người hiện tại: "Cháu chưa rửa mặt kìa."

Lâm Việt Trạch vẫn tiếp tục ăn mà không ngẩng đầu lên: "Cháu đánh răng rồi, cũng có dùng mặt để ăn đâu."

Lâm Hành Tri nhấp một ngụm cà phê, thực ra anh có rất nhiều cách để khơi gợi, dò hỏi; nhưng anh không muốn dùng những cách này với Lâm Việt Trạch, chỉ hỏi thẳng cậu: "Có khi nào cháu lại lấy bạn gái hiện tại của mình làm người thay thế cho bạn gái cũ không?"

Lâm Việt Trạch cắn một miếng bánh rán, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Tri. Sau khi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, uống một ngụm sữa đậu nành, cậu mới hỏi anh: "Bạn gái cũ nào cơ?"

---