Cô gái kia cau mày nói: "Này, anh..."
Liếc mắt nhìn ông cụ, Lâm Hành Tri nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi gọi vào đường dây khẩn cấp của bệnh viện. Sau khi nói vị trí, anh kiểm tra vòng đeo tay trên cổ tay của ông cụ rồi báo tên tuổi và những thông tin khác của ông ấy.
Chưa đầy ba phút sau, các bác sĩ, y tá đã đẩy cáng cứu thương và xe đẩy cùng túi dưỡng khí lao tới.
Thấy cô gái kia vẫn còn đang ngơ ngác, Lâm Hành Tri cũng bất chấp, anh cách một lớp quần áo mà túm lấy cổ tay cô, kéo cô sang một bên để nhường chỗ cho các nhân viên y tế cấp cứu.
Thấy cô gái kia còn đang sững người, Lâm Hành Tri cau mày hỏi: "Cô không đi theo à?"
Cô gái kia kinh ngạc nhìn Lâm Hành Tri: "Hả?" Như là mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Lâm Hành Tri, cô đáp: "Tôi không biết ông ấy, cũng không phải là tôi đυ.ng phải. Chỉ là tôi thấy ông ấy ngã trên đất nên muốn nâng ông ấy dậy thôi.”
Lâm Hành Tri nhất thời cảm thấy cạn lời, anh trầm mặc một hồi mới nói: "Đây là bệnh viện."
Cô gái kia mờ mịt: "Tôi biết, tôi vừa từ bệnh viện đi ra mà."
Lâm Hành Tri cảm thấy rốt cuộc cô gái này cũng là có ý tốt thôi, nên rất kiên nhẫn mà nói với cô: "Khi gặp phải chuyện như vậy, cô vẫn nên gọi cảnh sát và xe cứu thương, chứ không phải là dưới tình huống không xác định được tình trạng của đối phương mà đã tuỳ ý di chuyển họ. Đây là bệnh viện, cho dù là cô chỉ hơi lớn tiếng kêu lên cũng còn có ích hơn là tuỳ ý đỡ người ta như vậy.”
Vẻ mặt cô gái kia vừa xấu hổ lại nan kham: “Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều đến thế."
Dù sao cũng là người xa lạ, Lâm Hành Tri không muốn nhiều lời với cô làm gì, anh chỉ gật gật đầu rồi chuẩn bị tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe.
Cô gái kia đột nhiên hỏi: "Anh nói xem, có khi nào ông ấy bảo là tôi làm ông ấy ngã không? Thế thì một mình tôi khó mà nói rõ được, anh có thể làm chứng cho tôi được không? Tôi chỉ đi ngang qua rồi nhìn thấy..."
Lâm Hành Tri dừng lại, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải do cô làm ông ấy ngã thì cô không cần phải lo lắng đâu. Xung quanh đây đều có camera giám sát, đến lúc đó, nếu cần thì có thể kiểm tra."
Cô gái kia đuổi theo Lâm Hành Tri, có chút sợ hãi mà nói với anh: "Tôi có chút sợ, đến lúc đó, anh có thể..."
Lâm Hành Tri lẳng lặng nhìn cô: "Tôi cũng có nhìn thấy chuyện xảy ra thế nào đâu. Nếu cô cần giúp đỡ thì có thể tìm cảnh sát, chứ không phải là nhờ một người lạ như tôi."
Trên đời này có rất nhiều người tốt nhưng cũng có không ít kẻ xấu xa, lại còn có rất nhiều người xấu khoác lớp áo giả nhân giả nghĩa, thích giúp đỡ người khác nữa. Đặc biệt là đối với những người như cô gái trước mặt anh đây, thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, cần được giúp đỡ.
Lâm Hành Tri gật đầu với cô rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ là Lâm Hành Tri không ngờ rằng hôm sau, anh sẽ lại lần nữa nhìn thấy cô gái kia, mà còn là ở ngay trong văn phòng của mình nữa. Cô ấy được Trương Nghị dẫn vào, khi nhìn thấy cô ấy, vẻ mặt Lâm Hành Tri cũng lộ ra chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại: "Cô Trì, trợ lý của tôi nói cô muốn gặp tôi, có chuyện gì về công việc mà cô không rõ sao?"
Cô gái mà tối qua Lâm Hành Tri nhìn thấy ở bệnh viện đúng là trợ lý sinh hoạt mới của anh - Trì Hàm Nguyệt. Lâm Hành Tri có trí nhớ không tồi, vì vậy, ở nơi sáng sủa này, anh cũng đã nhận ra cô gái đυ.ng vào lưng anh khi anh đẩy bác Lưu đi dạo vài ngày trước cũng chính là Trì Hàm Nguyệt. Thật sự là quá trùng hợp.
Trì Hàm Nguyệt cũng cực kỳ ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Lâm? Tối, tối qua chúng tôi có gặp qua rồi."