Mà Lâm Hành Tri nhìn nhắc nhở sản phẩm đã bán hết hiện lên trên màn hình, không khỏi mím môi dưới, trầm mặc đóng phần mềm mua sắm lại, cất điện thoại rồi nhìn về phía Trình Hi. Anh đè nén sự thất vọng trong lòng, nói với cô: “Anh muốn hỏi em về một chút chuyện của nhà họ Trần.
Mẹ Lâm nhẹ giọng hỏi: "Hành Tri, gặp phải chuyện gì khó khăn hả con?"
Lâm Hành Tri im lặng một lúc mới nói: "Không có việc gì, có thể giải quyết được." Chỉ là không cướp được figure bản giới hạn và anh không biết sau này mình còn có thể ra giá cao mua lại được nó nữa hay không thôi mà.
Mẹ Lâm nghe vậy liền nói: "Hi Hi, con theo anh con lên thư phòng nói chuyện đi nhé."
Trình Hi không biết là bị vẻ mặt của Lâm Hành Tri dọa sợ hay là bởi vì anh nhắc tới nhà họ Trình mà lần này cô không nói gì nữa, chỉ đứng dậy đi theo Lâm Hành Tri vào thư phòng.
Sau khi vào trong thư phòng, Lâm Hành Tri nói: "Em ngồi trước đi."
Trình Hi không nói gì, chỉ nhìn Lâm Hành Tri, chờ anh ngồi xuống rồi mới dùng hành động tỏ vẻ kháng nghị - chọn ngồi vào chỗ cách xa anh nhất: "Anh hỏi đi."
Lâm Hành Tri cũng không quan tâm đến chuyện Trình Hi ngồi chỗ nào, ngược lại, anh cảm thấy biểu hiện này của Trình Hi có chút đáng yêu: "Trước khi ba Trình và mẹ Trình xảy ra tai nạn, họ đối xử với em như thế nào?"
Trình Hi không ngờ rằng Lâm Hành Tri lại hỏi cô về vấn đề này, cô hơi sửng sốt một lúc, trong nhất thời không biết nên trả lời anh ra sao.
Giọng điệu của Lâm Hành Tri rất dịu dàng: "Bọn họ hẳn là không biết về việc ôm nhầm con đâu nhỉ?"
Kỳ thật, Trình Hi đã rất lâu rooig không nghĩ đến ba mẹ mình. Kiếp trước, mỗi khi cô bị tủi thân, cô còn sẽ thường xuyên nhớ tới bọn họ; vào những lúc cãi nhau cùng những kẻ được gọi là ông nội bà nội kia, cô cũng sẽ khóc lớn mà gọi ba gọi mẹ, nói rằng nếu bọn họ còn sống thì sẽ không bao giờ để cô ấy bị bắt nạt như vậy. Thế nhưng sau đó, cô dần ý thức được rằng, tiếp tục như vậy sẽ chỉ khiến cuộc sống của cô càng thêm khó khăn hơn mà thôi, nên Trình Hi dần dần cũng không còn nhắc đến bọn họ nữa.
Chờ đến khi cô được nhận về nhà họ Lâm, cô lại càng không muốn nhớ đến những chuyện mà mình đã từng trải qua trước đó nữa, ba mẹ cô và cả những người kia của nhà họ Trình cũng đều bị cô vứt hết ra sau đầu. Bây giờ, nghe Lâm Hành Tri hỏi cô như vậy, cô nói: "Em không biết."
Theo suy đoán của Lâm Hành Tri, ba mẹ Trình cũng không biết chuyện này: "Thế họ đối xử với em thế nào?"
Trình Hi không nói.
Lâm Hành Tri cũng không thúc giục cô mà chỉ nói: "Anh đã biết một chút về hoàn cảnh của hai vợ chồng nhà họ Trần, bọn họ chỉ là nhân viên bình thường của một công ty bình thường, thu nhập không cao, cũng chỉ có một cô con gái là em. Trước khi bọn họ xảy ra chuyện, thành tích ở trường của em cũng coi như không tệ, em cũng được học múa và học vẽ, chỉ là sau này không tiếp tục học múa nữa.”
Trình Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Lâm Hành Tri: "Anh điều tra em."
Ánh mắt Lâm Hành Tri chẳng chút tránh né: "Đúng vậy, chỉ là thời gian hơi ngắn nên những thứ có thể tra được đều hữu hạn."
Trình Hi lạnh giọng chất vấn: "Anh dựa vào cái gì mà điều tra em?"
Lâm Hành Tri vẫn bình tĩnh trả lời cô: "Anh cần biết quá khứ của em mới có thể quyết định xem nên xử lý tình huống hiện tại như thế nào. Trình Hi, chuyện điều tra em lần này, anh cũng không hề có ý định giấu em.”
Nếu Lâm Hành Tri thực sự muốn che giấu chuyện này thì Trình Hi sẽ không bao giờ có thể biết được rằng quá khứ của cô đã bị anh điều tra sạch sẽ.
Trong lúc nhất thời, Trình Hi không biết nên nói Lâm Hành Tri quá thẳng thắn hay quá mức vô sỉ nữa: "Muốn biết gì thì anh có thể hỏi em."
----
Cám ơn các bạn đã vote, comment và đề cử truyện