Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 2

Lâm Hành Tri cau mày, giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn đang trong giờ học, lúc nãy anh nói vậy với bác Lưu cũng chỉ là đề phòng vạn nhất thôi: "Ai nói với con bé?"

Bác Lưu thấp giọng nói: “Không phải bà chủ, chỉ sợ là người làm lắm mồm nào đó.”

Lâm Hành Tri đi vào trong nhà, trầm giọng nói: "Tra đi."

Trên thực tế, Lâm Hành Tri không cần nói thì bác Lưu cũng sẽ điều tra rõ chuyện này: "Vâng."

Sau khi Lâm Hành Tri bước vào, ba người phụ nữ trong phòng khách đều quay qua nhìn anh.

Đôi mắt của mẹ Lâm có chút sưng đỏ, bà đứng dậy đón anh, nói: “Hành Tri, sao giờ con mới về?”

Lâm Hành Tri đỡ mẹ, đợi bà ngồi trở lại trên sô pha mới nói: "Con vừa xuống máy bay, nhận được điện thoại của mẹ là con về ngay."

Mẹ Lâm vẫn đang lau nước mắt, nắm tay Trình Hi rồi nói: "Hành Tri, đây là em gái con..."

“Mẹ.” Lâm Hành Tri ngắt lời mẹ Lâm, anh liếc nhìn Lâm Giai Hân đang ngồi im lặng một bên, hỏi thẳng cô: “Ai cho em trốn học?”

Lâm Giai Hân sững người một lúc mới ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Tri, lẩm bẩm nói: "Anh hai."

Vẻ mặt của Lâm Hành Tri vẫn lãnh đạm như cũ. Từ nhỏ anh đã lớn lên cùng ông nội, sau khi tốt nghiệp thì tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, thế nên không mấy thân thiết với người trong nhà: "Ai nói cho em biết chuyện trong nhà?"

Lâm Giai Hân không dám nhìn Lâm Hành Tri, cô vẫn luôn rất sợ người anh trai này: "Không, không ai nói với em hết."

Lúc con trai lớn của bà nghiêm mặt, mẹ Lâm cũng không dám hé răng, ngay cả tiếng khóc cũng đều nhỏ đi nhiều.

Lâm Hành Tri hỏi: "Em đã xin nghỉ với giáo viên chưa?"

Lâm Giai Hân nhanh chóng nói: "Em xin nghỉ rồi. Em nói với thầy là mình thấy có chút không khỏe."

Lúc này, Lâm Hành Tri mới không nói thêm gì nữa mà quay qua nhìn Trình Hi. Kỳ thật, lúc anh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy diện mạo của Trình Hi rồi, khó trách mẹ anh lại tin rằng Trình Hi là con gái bà, so với Lâm Giai Hân - người không hề giống ai trong nhà bọn họ, chỉ cần là người quen biết mẹ Lâm, khi nhìn thấy Trình Hi thì hẳn sẽ đều cho rằng hai người họ là mẹ con: "Bác Lưu, gọi cảnh sát trước đi đã."

Mẹ Lâm cũng không khóc nổi nữa, bà hỏi: "Gọi cảnh sát? Tại sao con lại gọi cảnh sát?"

Lâm Hành Tri cởϊ áσ khoác ra, tìm một chiếc ghế sô pha đơn rồi ngồi xuống, nói: "Có vấn đề thì tất nhiên là phải gọi cảnh sát rồi."

Mẹ Lâm thực sự không hiểu, nói: "Mẹ đã làm xét nghiệm ADN với Trình Hi rồi, chỉ chờ kết quả thôi."

Tuy rằng Lâm Hành Tri đang giải thích với mẹ Lâm, nhưng ánh mắt lại là nhìn Trình Hi: "Mẹ sinh em bé ở trong bệnh viện, nếu Trình Hi và chúng ta có quan hệ huyết thống, thì tại sao hai nhà lại bế nhầm con? Có phải là cố ý hay chỉ là vô tình nhầm lẫn? Từ đâu mà Trình Hi lại biết được chuyện này, lại còn trực tiếp tìm đến nhà chúng ta nữa. Hơn nữa, chúng ta cũng cần biết những năm qua Trình Hi đã sống như thế nào."

Bác Lưu đã gọi điện báo cảnh sát rồi, ông pha trà mang đến cho Lâm Hành Tri.

Lâm Hành Tri tiếp tục nói: "Nếu không có quan hệ huyết thống, vậy mục đích Trình Hi tìm đến đây là gì?"

Sắc mặt Trình Hi trở nên cực kỳ khó coi, cô đứng dậy chỉ vào Lâm Hành Tri, tức giận nói: "Em mới là em gái của anh, em đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, thế mà anh lại..."

Cô còn chưa nói xong, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Hành Tri, không biết vì sao lại có chút không thể nói tiếp được nữa. Thế là cô trực tiếp khóc lên, uất ức mà hét lớn: “Em mới là em gái anh, sao anh lại cứ thiên vị thứ hàng giả đã cướp đoạt cuộc sống của em chứ!"

Khi Lâm Giai Hân nghe thấy hai chữ hàng giả, khuôn mặt cô trong nháy mắt có chút vặn vẹo. Cô vội vàng cúi đầu, bụm mặt khóc lên: “Em không biết! Anh ơi, em cái gì cũng không biết, cũng không phải là em muốn, không phải là do em.”

Lâm Hành Tri bị tiếng tranh cãi làm đau hết cả đầu: "Kết quả giám định còn chưa có, sao hai đứa lại giống như là đã xác nhận được thân phận của mình vậy."

Lời này vừa cất lên, phòng khách đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Lâm Hành Tri nhìn về phía Lâm Giai Hân và Trình Hi, nói: "Hay là còn có chuyện gì mà anh chưa biết."