Lúc tỉnh lại thì đã là ba giờ sáng, tối hôm qua vốn thật vất vả mới ngủ được, bây giờ tỉnh lại thì càng không có nửa điểm buồn ngủ.
Đã rất lâu rồi cô không mơ tới việc gì của những năm cấp ba, nhưng mới vừa rồi, hết thảy tất cả lại mơ mơ hồ hồ mà diễn một lần ở trong giấc mộng.
Rời giường đi ra phòng khách rót chén nước ấm, Vệ Ngưng Nhiên ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, nhìn lên khung ảnh trước mặt mà ngẩn người.
Đó là bức ảnh cô chụp chung cùng với tất cả bạn học hồi tốt nghiệp trung học, giáo viên cộng với học sinh ước chừng bảy tám mươi người, nhưng mỗi lần liếc mắt một cái thì cô đều có thể nhìn chính xác vị trí của Chử Hoàng.
Càng khéo hơn là, cô lại đứng ở phía trước Chử Hoàng, hai gương mặt trẻ trung, tất cả đều là nụ cười tràn đầy sáng lạn.
Suy nghĩ một lát, lại nhịn không được mở điện thoại ra. Dường như không gian QQ tồn tại như loại đồ cổ này, với cô mà nói chỉ có một tác dụng, bảo tồn trí nhớ.
Dù sao tại thời điểm cô lên cao trung, lúc đó còn không có vi tính Microblogging, ngay cả điện thoại cũng còn chưa phổ biến là loại điện thoại thông minh, giữa bạn học với nhau ngoại trừ gọi điện thoại gởi tin nhắn, thì nóng nhất cũng chỉ chơi QQ.
Trong album ảnh có mấy ngàn tấm hình, tất cả đều là hằng ngày của ba năm cao trung, trong lớp có bạn yêu thích chụp ảnh nên sẽ thường xuyên chụp chút ít ảnh rồi chia xẻ cho mọi người.
Cô chọn lựa tất cả ảnh chụp sinh hoạt quá khứ của Chử Hoàng để chung một chỗ, không ngờ cũng có vài trăm tấm.
Anh của khi đó, vóc dáng cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, thích nhất mặc áo sơ mi trắng và T-shirt trắng, thoạt nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lúc nghỉ giữa tiết cũng luôn yên tĩnh cúi đầu đọc sách, các học sinh đều nói tùy tiện chụp một cái thì chính là bức tranh nhân vật rất duyên dáng, mọi người tự nhiên cũng đều yêu thích chụp cho anh.
Còn như Vệ Ngưng Nhiên trong cùng một tấm ảnh chụp chung với anh, thật ra thì rất ít ỏi.
Bọn họ không chỉ là chưa từng ngồi cùng bàn với nhau, mà ngay cả tình huống chỗ ngồi tương đối gần cũng đều rất ít, bình thường cũng không hoạt động chung với nhau, tựa như hai người xa lạ không cùng xuất hiện.
Nếu nói thời điểm mà bọn họ cách nhau gần nhất, có lẽ chính là nửa tháng khi vừa khai giảng lớp mười.
Tựa như bức ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp, lúc huấn luyện quân sự anh đứng ở phía sau cô, đến khi quay hướng ngược lại, là cô có thể nhìn thấy bóng lưng cao to thẳng tắp của anh.
Cô chú ý đến anh, chính là bóng lưng thuở ban đầu đó.
Nói không rõ là tại vì sao, cô chỉ nhớ rõ mỗi lần chuyển hướng ra sau, thời điểm mỗi lần anh đi đứng tư thế quân đội nghiêm chỉnh ở phía trước cô, thì tầm mắt của cô đều có chút ngẩng lên, chăm chú nhìn phía sau gáy của anh.
Sĩ quan huấn luyện đương nhiên cũng có yêu cầu như thế này với bọn họ, mắt nhìn thẳng, nghiêm trang nhìn thẳng vào phía trước, cho nên giống như cũng không có gì đặc biệt.
Mãi cho đến có một ngày, cô phát hiện không nhìn thấy người phía trước nữa, càng chính xác ra là, cái bóng lưng kia đã đổi thành người khác, lúc ấy cô mới bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong vô thức, tìm kiếm bóng lưng mà chỉ cần cô tùy tiện thoáng nhìn là có thể nhận ra ngay.
Đáng tiếc không có.
Sáng hôm đó anh không tham gia huấn luyện quân sự.
Mà sáng hôm đó, trong nội tâm cô trống trải, giống như đột nhiên thiếu đi cái gì đó, nhiều lần cũng bởi vì tâm thần có chút không tập trung mà bước sai bước chân, thiếu chút nữa bị sĩ quan huấn luyện bắt đi làm mẫu.
Cô muốn hỏi thăm bạn học xem anh đã đi đâu, nhưng lại sợ bị mọi người chê cười, dù sao có rất nhiều nữ sinh vẫn luôn đang len lén nghị luận về anh, càng có người can đảm trực tiếp đến tỏ tình với anh, nếu cô mở miệng, người khác khẳng định sẽ cho rằng cô cũng có tâm tư gì đó với anh.
Trong lúc được nghỉ ngơi mười phút, cô càng không ngừng nhìn chung quanh, cố gắng từ trong đám người hỗn loạn tìm được anh, kết quả khi thu hồi ánh mắt thì ngoài ý muốn phát hiện anh đã về tới vị trí ban đầu, cũng là ngay phía sau của cô.