Xuyên Nhanh: Hôm Nay Lại Thu Hoạch Bàn Tay Vàng

Chương 9: Thế thân 9

Nửa đêm, chiếc chuông bạc trên sợi tơ hồng đột nhiên rung động phát ra tiếng đinh đang lanh lảnh.

Vu Mã đang ngủ trong xe ngựa nhảy dựng lên, chụp luôn một thanh kiếm gỗ đào vào trong tay, hai mắt sáng ngời nhìn xung quanh, trong mất không còn chút buồn ngủ nào.

Hắn hiển nhiên đã quá quen với cảnh bị quấy rầy lúc nửa đêm thế này.

Ở thế đạo như bây giờ, nếu như bỏ lỡ lúc đầu, ở ngoài nơi hoang vu này qua một đêm thì thứ nên lo lắng không phải cường đạo, mà là các loại yêu ma quỷ quái.

Người Vu Môn thích dùng chuông lục lạc và tơ hồng để cảnh báo, một đầu của tơ hồng treo lục lạc màu vàng tươi, một đầu khác treo trên xe ngựa, một khi có tà vật tới gần sẽ cảnh báo cho chủ nhân.

Có ánh trăng đạm bạc, Vu Mã nhìn thấy bóng người đang đi về phía bên này, bọn họ nện từng bước chân cứng đờ, lung lay như u hồn vậy.

Chỉ liếc mắt một cái hắn đã biết, cái này là đám tang thi phiêu dạt ở bên ngoài.

Thi quỷ này hẳn là từ thi thể trong bãi tha ma biến thành tà vật cấp thấp nhất, nếu có cơ hội, có thể tiến hóa, còn lợi hại hơn không hóa thành xương khô.

Nhưng mà lực chú ý của hắn không ở trên những thi quỷ đó mà ngửi ngửi hơi khí trong không khí, bắt được một tia hơi thở như có như không.

Không chờ hắn nghĩ ra đó là cái gì, đột nhiên nghe được động tĩnh từ trong xe ngựa truyền ra.

Vu Mã vội nói “Diệp cô nương, đánh thức ngài sao? Ngài yên tâm, chỉ là một ít thi quỷ phiêu bạt mà thôi, ta có thể giải quyết, nhanh lắm”

Thấy trong xe ngựa không còn động tĩnh nữa, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy bên người có một vị đại lão đi theo rất có cảm giác an toàn, nhưng mà hắn cũng lo cô không khống chế nổi hung tính của mình, không phải là bất đắc dĩ, tốt nhất đừng để cô ra tay.

Chỉ vừa mới phân tâm trong chốc lát, thế mà thi quỷ càng ngày càng nhiều lên.

Nhưng đám này không giống thi quỷ phiêu dạt, ngược lại giống như bọn chúng cố tình, tụ tập một đống thi quỷ về đây, mục tiêu là bọn họ.

Vu Mã không chờ bọn chúng tới hết đã ra tay trước, hắn hướng kiếm về những cái thi quỷ đó, tấn công qua.

Những con thi quỷ này hiển nhiên là mới vừa trải qua thi biến, động tác của chúng nó chậm chạp cứng đờ, cũng không khó đối phó lắm, có điều số lượng hơi nhiều quá, rập rạp dày đặc, có phải đám thi quỷ vừa qua thi hóa ở bãi tha ma bên cạnh đều tụ về chỗ này không vậy??!!!

Chẳng trách hôm nay hắn chỉ tìm được có hai thi thể ở bãi tha ma, bây giờ thì giải thích được rồi, thì ra là đã biến thành thi quỷ trốn đi hết rồi.

Diệp Lạc ngồi trong xe ngựa, thông qua khoảng hở gió thổi bay rèm cửa lên, nhìn được tình huống ở bên ngoài.

Thần sắc cô bình tĩnh, ôm mèo đen bên cạnh vào trong ngực xoa bộ lông mềm mại như phát ra ánh sáng nhàn nhạt của nó, hơi thở toàn là mùi tanh ngọt, thơm một cách kỳ lạ.

Màn xe bị một bàn tay thon thả như ngọc nhấc lên, Diệp Lạc ngước mắt qua nhìn xem, bên ngoài xe có một nam tử tuấn mỹ mặc hồng y đang đứng, một đôi con ngươi đầy phong lưu liếc mắt đưa tình nhìn vào cô.

“Tiểu nương tử, ánh trăng đêm nay thật tốt, không bằng chúng ta làm chút chuyện sung sướиɠ đi?”

Trên người nam tử có mùi thơm ngọt ngấy, có thể dễ dàng mê hoặc ý chí người trần, một khuôn mặt mỉm cười kia, tuấn tú mà còn đa tình, đủ để cho những nữ nhân trung trinh nhất cũng phải đỏ mặt mềm chân.

Vẻ mặt Diệp Lạc nghiêm túc “Đi xuống”

Cái gì?” Nam tử nhíu mày, cảm thấy phản ứng của cô cứ sai sai.

“ Vị tanh trên người ngươi nặng lắm đấy”

Nam nhân “...”

Không chờ hắn phản ứng lại, một chân cô đá tới, mạnh mẽ đạp bay hồng y nam tử đứng ở trước xe, làm người ta bay tới tận chỗ Vu Mã.

Vu Mã nhanh nhẹn nhảy ra tránh, nhìn thấy nam tử hồng y bị ném tới dưới chân mình, cuối cùng cũng biết hơi thở khác thường ban nãy là cái gì.

Lúc này, hắn sao có thể không rõ chuyện của đám thi quỷ kia là như thế nào chứ?”

Hắn cả giận “Đồ hồ ly tinh nhà ngươi là như thế nào? MẮc mớ gì mà đem một đống thi quỷ lại đây tìm phiền toái thế? Có phải chán sống rồi không? Ta lập tức tiễn người tới Tây Thiên bây giờ!”

Hồng y nam tử trên mặt đất ầm một tiếng liền biến mất, rồi lại xuất hiện dưới tàng cây cách đó không xa.

Hắn lạnh mặt, vung tay lên, đưa tới càng nhiều thi quỷ.

Vu Mã có chút gấp, lo lắng đồ hồ ly tinh này làm gì đó chọc cho vị tổ tông trong xe ngựa xù lông lên, một lá bùa vàng chóe bay ra từ trong xấp bùa, đuổi hết thi quỷ xung quanh đi, chân như bôi dầu chạy về phía xe ngựa.

Hồng y nam tử duỗi tay, chạm vào chiếc xe ngựa không xa.

Xe ngựa bay lên, kéo theo con ngựa hoảng sợ hí vang, hiển nhiên là bị dọa rồi.

Mắt thấy xe ngựa bay tới trước mặt, trên mật hồng y nam tử lộ ra vẻ vui mừng, sau đó thấy một đôi tay ngọc ngà vươn ra từ bên trong xe, bóp chặt cổ hắn, lưu loát vặn gãy.

Hồ ly tinh: “...”

Vu Mã đang chạy tới: “...”

Nhìn thấy hồng y nam tử biến thành một con hồ ly chết, quỷ hồn của con hồ ly bay từ trong thi thể ra, Vu Mã đúng là không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nói với quỷ hồn con hồ ly kia “Sao ngươi lại không có mắt vậy, mắc gì phải trêu chọc cô nương người ta?”

Quỷ hồn của con hồ ly vô cùng tức giận, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm hắn, trong mắt che kín hồng quang.

Đây là kết cục do chết mà còn oán khí, muốn hóa thân thành yêu quỷ rồi!

Vu Mã ném một lá bùa qua, quỷ hồn con hồ ly bị kích động, oán khí dâng lên ngay lập tức bị đè thẳng xuống, hồng quang trong mắt biến mất, toàn bộ con quỷ hồn này đều có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Vu Mã có hơi đồng tình với nó “Các người là yêu tinh, tu hành không dễ dàng gì, sao lại đi làm điều ác?”

Tuy bây giờ yêu ma quỷ quái hoành hành, nhưng mà người tu hành không phải cứ nhìn thấy thứ không phải con người thì phải kêu đánh kêu gϊếŧ, trừ khi chúng chạy đi làm chuyện xấu.

Quỷ hồn hồ ly uể oải nói “Ta cảm giác nơi này có hơi thở rất là cường đại, có thể làm cho ta tăng thêm mấy trăm năm tu vi mà ...”

Trên mặt Vu Mã lộ ra vẻ cổ quái, con hồ ly này cũng lớn gan ghê, thế mà còn muốn cắn nuốt hoạt thi để tăng tu vi .... Tuy rằng hoạt thi trong mắt yêu ma quỷ quái, đúng là đồ bổ có thể so với nhân sâm mấy trăm năm ...

“Ngươi thật to gan, có biết nàng ấy là ai không?”

Hồ ly quỷ cảm thấy mình đã bị biến thành như vậy, cũng tự sa ngã luôn “Không biết mà”

Nếu biết vừa mới ra tay đã bị cô ta bóp chết, nó làm sao dám chạy tới tìm chết chứ?

Đã tu luyện nhiều năm như vậy rồi, nó kỳ thật cũng không có muốn chết đâu.

“Ngươi không sợ đối phương là lão đại, bóp chết ngươi à?”

Phải tìm phú quý trong nguy hiểm đó biết không”

Vu mã cũng cạn lời rồi, tâm thái của đồ hồ ly tinh này với người Vu Môn đúng là rất giống nhau.

Đại khái là cũng thưởng thức con hồ ly này, Vu Mã hiếm khi đại phát từ bi, giúp nó hồi hồn, lại còn dùng huyết sa của Vu Môn ghép thi thể và hồn phách của nó lại với nhau, làm cho nó có thể tạm thời sống sót.

“Sau này mà muốn kéo dài thọ mệnh thì không được làm chuyện á, phải nỗ lực làm việc thiện, có biết không?”

Hồ ly tinh biết đây là đường sống của mình, nhanh nhanh chóng chóng chắp tay thi lễ với hắn, cảm kích nói “Đa tạ ân cứu mạng của tiên sư”

“Không cần cảm tạ ta” Vu Mã xua tay “Nếu không phải hồn phách của người rất sạch sẽ, không có làm nhiều điều ác tới nỗi dính máu, ta cũng sẽ không cứu ngươi. Còn có, đám thi quỷ đó, đều là ngươi câu tới đây à?”

Hồ ly tinh gật đầu “Bãi tha ma gần đây nhất có rất nhiều thi thể, không có tiên sư xử lý, chúng nó rất nhanh đã bị thi biến, trở thành thi quỷ, đi loạn khắp nơi, để cho bọn chúng không vào thành của nhân loại, ta đành phải giam bọn chúng trong núi rừng”

Nếu không phải đêm nay thấy nơi này xuất hiện thứ có thể làm cho nó tăng mấy trăm năm công lực, nó cũng sẽ không dùng thi quỷ đánh tới đây.

Hiếm khi có được, muốn tìm phú quý trong hiểm nguy một lần, ai mà biết suýt chút nữa thì đã bỏ mạng lại đây mất rồi.

Vu Mã thuận tay giải quyết luôn đám thi quỷ, cũng hỏa táng thi thể của chúng, siêu độ cho hồn phách của bọn chúng.

Hồ ly tinh thấy hắn bận xong rồi, thò lại gần nói “Ân cứu mạng của tiên sư, ta không có gì để hồi báo, tiểu sinh nguyện ý ở lại bên cạnh tiên sư để báo ân”

Vu Mã “...”

Hắn nhìn chằm chằm hồ ly tinh, vẻ mặt hồ ly tinh cũng rất là chính trực nhìn chằm chằm hắn.

“Thôi bỏ đi” Vu Mã rất là tự hiểu lấy mình “Nếu ngươi là vì vị kia ở trong xe ngựa, ta khuyên người vẫn là phải tỉnh táo chút, đỡ cho bị gϊếŧ thêm lần nữa”

Hồ ly tinh cũng có chút rối rắm, cuối cùng nhắc đi nhắc lại “cầu phú quý trong hiểm nguy”, mặt dày mày dạn muốn ở lại đây.

Coi như ăn không nổi, cọ một chút cũng tốt lắm rồi.

Vu Mã nhìn con hồ ly tinh tự đưa tới tìm đường chết này, quay đầu nhìn Diệp Lạc hỏi “Diệp cô nương, con hồ ly này có thể coi như sủng vật nuôi bên cạnh, ngài thấy thế nào?”

Diệp Lạc ló đầu ra từ bên trong xe ngựa, đánh giá con hồ ly lông đỏ trên mặt ddaats.

Hồ ly tinh biết rõ nữ tử trên thế gian này thích cái gì, lập tức bày ra bộ dáng nhu thuận đáng yêu, lại còn vừa lăn lộn vừa chắp tay thi lễ, thậm chí còn vô sỉ nằm ngửa bụng ra, tứ chi rung rung.

Vu Mã “...”

Diệp Lạc nói “Ta thiếu một con hồ ly choàng cổ cơ”

Hồ ly tinh nịnh nọt nói “Thân thể của ta có thể làm khăn choàng cho ngài, còn muốn tiên sư đại nhân thu lưu ta”

“Ừ, đi lên đây”

Được cô đồng ý, hồ ly tinh cong mông, phốc một cái nhảy lên xe ngựa.

Vu Mã không có gì để nói, có lẽ hắn vẫn coi thường sức hấp dẫn của động vật lông xù xù với con gái rồi, coi như là nữ hài tử đã biến thành xác sống cũng thế thôi.

Có thêm một con hồ ly tinh, đoạn đường kế tiếp của bọn họ náo nhiệt hơn rất nhiều.

“Ta nói ngươi một con hồ ly có hẳn 500 năm đạo hạnh, tiếp tục cố gắng tu hành thêm mấy trăm năm, là có thể trở thành hồ đại tiên ngàn năm, sao lại không tu hành cho tốt? Lại còn muốn đi đường tắt?” Vu Mã rất là đau lòng, nếu yêu quái trên thế gian này đều biết an phận, nhân gian cũng sẽ chẳng có lắm ttai hại như thế.

Hồ ly tinh ngồi xổm ở đầu xe, bày ra gương mặt u buồn “Bởi vì ta là một con hồ ly tạp chủng, tư chất không tốt, thời gian có thể biến thành người mỗi ngày có hạn, ta không muốn nghẹn khuất mãi như vậy, cho nên muốn đi lối tắt cơ”

“Tạp chủng? Ngươi đỏ thế này cơ mà?”

Hồ ly tinh bình tĩnh nói “Là sơn lên đó”

Vu Mã “...”

Vu Mã nói “Ta thấy ngươi là muốn tìm chết đúng không?”

Hồ ly tinh không để ý hắn, nó chui vào xe ngựa, thật cẩn thận tới gần cô nương có hơi thở vừa đáng sợ vừa mê người kia.

Cô nương kia đang ôm cái gì đó trong lòng ngực, lười biếng ngồi dựa vào vách xe, thấy nó tiến vào, vẫy tay nói “Hồ ly, lại đây, cho ta sờ một chút”

Hồ tinh tinh lập tức có chút ngượng ngùng, đại lão đều phóng túng thế sao?

Còn chưa chờ nó tới gần, đột nhiên có một lực lượng mạnh mẽ ép nó bắn ra ngoài, đυ.ng vào người Vu Mã.

Vu Mã xách nó, vẻ mặt rất là ghét bỏ “Ngươi đυ.ng vào người ta làm cái gì? Ngươi là hồ ly đực đúng không? Đừng tùy tiện quyến rũ ta, ta không có hứng thú với giống đực”

Hồ ly tinh: “...”