Xuyên Nhanh: Hôm Nay Lại Thu Hoạch Bàn Tay Vàng

Chương 4: Thế thân 4

Trời còn chưa kịp sáng, trấn Ngũ liễu đã vang lên một bản nhạc bi thương, rót vào lỗ tai, âm thanh làm nhiễu loạn mộng đẹp của mọi người.

Vu Mã tỉnh lại từ giấc ngủ say sưa, nghe được tiếng nhạc truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, u u oán oán, như oán hận mà cũng như khóc than, hôm nay vừa vặn mà một ngày trời đầy mây, màn trời xám xịt như sự âm u nặng nề đè lên trấn nhỏ, tâm tình người ta cũng vì vậy mà tang thương.

Mấy người vừa mới tỉnh thấy một màn như vậy, trong lòng buồn bã, trở mình ngủ tiếp.

Đột nhiên, có người đang trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ nướng đột nhiên nhảy dựng lên, xốc chăn nhảy xuống giường, lấy ra một bộ quần áo từ trong túi trữ vật mặc vào, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Xong phim, hắn quên chỗ này còn một vị tiểu tổ tông!

Vu Mã gấp đến mức sắp không xong, mắt nhìn sắc trời, không dám trì hoãn chút nào, sợ vị kia không vui sẽ đại khai sát giới.

Tối hôm qua đổi phòng, Vu Mã ở phòng cơ bản, cách phòng cho khách quý cả một đoạn dài thật dài đó!

Vu Mã vừa vọt tới phòng cao cấp, chút nữa thì đυ.ng vào An sư huynh đang ra ngoài.

“Vu sư đệ, làm sao vậy?” An sư huynh xách hắn lên “Có chuyện gì cũng không cần gấp như vậy, người vội thì sẽ xảy ra chuyện, cái gì cũng làm hỏng đấy”

Vu Mã: “An sư huynh... giờ không phải lúc thuyết giáo đệ đâu, đệ còn có việc mà.”

Thấy hướng hắn chạy đi, An sư huynh hỏi “Đệ muốn tìm Diệp cô nương à? Nàng ở bên đại đường đấy.”

Vu Mã vội xoay chân lại, phi như bay về phía sảnh lớn.

An sư huynh vừa vặn cũng đi tới đại đường, không nhanh không chậm đi qua, nhìn bóng dáng sư đệ nhà mình vội vàng, trong lòng nghĩ thầm, xem ra Vu sư đệ cũng thật lòng với Diệp cô nương lắm, vừa tỉnh đã tìm người ta, cứ như sợ vị cô nương kia có chuyện ấy.

Càng ngày càng tới gần đại đường, bước chân dồn dập của Vu Mã cũng theo đó mà chậm lại.

Hắn thử nghĩ đủ loại kết quả, ví dụ như xác sống không khống chế được hung tính mà đại khai sát giới, hoặc là cô ấy giờ như một khối thi thể, an an tĩnh tĩnh, dùng cặp mắt không có chút ánh sáng nhìn người khác đầy âm trầm, hoặc là nàng nỗ lực hút hết âm khí trong không trung để duy trì thân thể....

Mấy cái này là kinh nghiệm lúc trước hắn nuôi thi thể đó.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, vị xác sống nào đó í, cái gì cũng không làm, lúc này nàng đang ngồi với sư tỷ đồng môn của hắn, còn cả tiểu sư muội nữa, cùng nhau ăn đồ ăn sáng.

Chuyện này đáng sợ lắm được không?!

Thi thể cần ăn cơm à? Không phải đi hít âm khí là được hả?

Vu Mã đi từng bước nặng nề qua bên đó.

Trần sư tỷ đón tiếp hắn “Vu sư đệ, người tỉnh rồi, có muốn ăn chút đồ ăn không?”

Vu Mã lên tiếng đáp ứng, cẩn thận ngồi xuóng bên cạnh Trần Sư tủ, đối diện là tiểu sư muội, bên trái là Diệp Lạc.

Tiểu sư muội Ôn Ý Ý còn ghi hận hắn hôm qua chê cô bé vừa lùn vừa bẹp, châm chọc mỉa mai hắn “Vu sư huynh thể nhược thận hư đấy à? Sáng sớm chúng ta đã dậy, chỉ có một mình ngươi còn ngủ nướng, xem ra sau khi về tông môn, người phải bồi bổ thân thể cẩn thận mới được. Muốn ta cho người một khối linh thạch, cho ngươi đi mua gì đó bồi bổ thân thể đi?”

“Tiểu sư muội.”

Hai thanh âm không tán đồng cùng lúc vang lên, An sư huynh và Trần sư tỷ dạy dỗ tiểu sư muội, nữ hài tử sao có thể nói lời này, thận hư gì đó, không phải lời mà cô nương khuê các nên nói.

Vu Mã vươn tay với tiểu sư muội “Vậy lấy ra đi.”

“Cái gì?”

“Linh thạch đó.” Vu Mã cố ý nói “Không phải vừa rồi muội nói cho ta một khối linh thạch sao?”

Ôn Ý Ý không nghĩ thế gian này có người không biết xấu hổ đến vậy, thở phì phì móc một khối linh thạch ra ném cho hắn, nói với Diệp Lạc “Diệp tỷ tỷ, tỷ xem Vu sư huynh kìa, đúng là cực kỳ vô sỉ, một nam nhi như vây có gì mà thích, đúng không?”

Diệp Lạc không đáp, nhưng vẫn cười ngọt với cô ấy.

Ôn Ý Ý ôm mặt mình, trong lòng a a a kêu loạn lên.

Đẹp quá đi à! Đẹp như phượng hoàng đỏ vậy đó, sáng bừng mà diễm lệ!

Vu Mã không để bụng “Chút nữa ta muốn đi mua chút áo quần cho Diệp cô nương, linh thạch này thật là vừa lúc.”

Ôn Ý Ý vừa nghe, lập tức nói “Phải đi mua quần áo cho Diệp tỷ tỷ sao? Ta cũng đi, ta có thể giúp tỷ ấy chọn, ánh mắt của ta tốt hơn sư huynh sư tỷ! Nhìn quần áo trên người muội này, tuy hôm nay hơi đơn giản, nhưng mà cũng đa dạng mà!”

Cô bé cho Diệp Lạc xem quần áo trên người mình, có rất nhiều chi tiết nhỏ người khác nhìn không ra.

Diệp Lạc cổ vũ khen cô bé “Đẹp lắm!”

Vu Mã kinh ngạc nhìn tiểu sư muội và Diệp Lạc thảo luận chuyên quần áo trang sức, cả người có chút hoảng hốt: Đã biến thành xác sống rồi mà vẫn có nhu cầu về yêu thích như cô nương bình thường sao?

Ôn Ý Ý là tiểu sư muội nhanh nhẹn, ăn bữa sáng xong, bắt đầu lôi kéo Diệp Lạc đi mua quần áo.

“Vu sư huynh, nhanh lên đi.” Cô bé không quên kéo cả vị sư huynh coi tiền như rác này.

Vu Mã cũng đi tới đây, thừa dịp tiểu sư muội làm nũng Trần sư tỷ và An sư huynh, cẩn thận nói chuyện với vị tổ tông nào kia “Ngài tối qua ngủ có được không?”

“Khá tốt” Diệp Lạc nói.

Vu Mã liếc nhìn cô, phát hiện ngữ khí của cô khá là ôn hòa, trái tim treo trên cổ cũng rớt xuống một nửa, tiếp tục thử hỏi “Vừa rồi ngài với Trần sư tỷ các nàng ấy ăn gì vậy ... Không có làm hại thân thể ngài chứ?"

Chỉ thiếu đường nói trắng ra, một khối thi thể biết đi như cô ăn đồ ăn làm gì thế cũng không sợ làm hỏng thân thể mình à?

“Có thể ăn chút” Diệp Lạc trả lời đơn giản, cũng không nói là ăn thế nào.

Vu Mã không dám hỏi quá sâu, tầm mắt xoay chuyển, hôm nay không thấy nàng ôm gì cả, thanh âm đè xuống thấp hơn “Vị hồn sử kia ... không ở đây ạ?”

“Ngươi muốn tìm hắn?” Diệp Lạc không hiểu lắm nhìn hắn “Hắn ở đây mà, ngồi xổm trên bả vai ta này.”

Bả vai?!!

Vu Mã theo bản năng nhìn về phía bả vai nàng, lập tức sợ tới mức lùi về sau mấy bước.

Tối qua lúc sắp ngủ, hắn cẩn thận nghĩ lại bản chép tay về “Xác sống” và “Hồn sử” của Vu Môn đã ghi lại, nghe nói mỗi lần xác sống xuất thế đều có hồn sử tưới bảo vệ, giữa xác sống và hồn sư, giống như có một loại quan hệ khá vi diệu.

Mà cái gọi là “Độ chi” này, ý muốn chỉ cái gì?

Bởi vì nghĩ quá lâu, quá rối rắm, cho tới khi trời sắp sáng hắn mới đi ngủ, cho nên mới thức dậy muộn hơn những người khác.

Xác sống quả thật là đáng sợ, linh hồn có thể độ những xác sống như vậy, là cái dạng tồn tại gì cơ chứ?

Vu Mã không biết rõ lắm, nhưng mà hắn vẫn hiểu được, cái thứ hồn sử kia tuyệt đối không phải là một sự tồn tại lương thiện, cần phải đối xử cẩn thận.

Cuối cùng An sư huynh và Trần sư tỷ đi mua quần áo với Diệp Lạc và tiểu sư muội, Vu Mã là người tài trợ, chỉ phụ trách bỏ tiền thôi.

Hôm nay trấn Ngũ Liễu hiếm khi quạnh quẽ như vậy, phố lớn ngõ nhỏ cahwngr thấy người đi đường, có thì cũng là mấy người mặc vải bố trên người, thần sắc đau thương thống khổ.

Bọn họ đốt nến thơm và tiền giấy bên vệ đường, tiễn đưa những bạn bè thân thích uổng mạng tối hôm qua.

Một trận gió lớn thổi qua, tiền giấy màu trắng bay lả tả khắp nơi.

Cảm nhận được ven đường tràn ngập tử khí và đau thương, thần sắc mọi người cũng buồn đi.

Tuy bọn họ là người tu hành, không hiểu nổi hỉ nộ ái ố của người phàm, nhưng mà đối với cảm giác bi thương khi mất đi người thân bạn bè lại biết đồng cảm như thể bẩn thân cũng vậy.

Cho dù là tiểu sư muội Ôn Ý Ý trước nay được sủng ái đến mức có chút ngây thơ non nớt cũng căng mặt lên, mím chặt môi.

Bọn họ đi vào một tiệm vải ở trong trấn.

Sinh ý của tiệm vải chẳng được bao nhiêu, khách tiến vào đều mua đồ chúc thọ và vải may đồ tang, hoặc là mua cả hai loại này, không có bao nhiêu người tới mua quần áo bình thường.

Bị không khí như vậy cảm nhiễm, bọn họ cũng chẳng có hứng chọn cái gì, Ôn Ý Ý chỉ chọn giúp mấy bộ đồ đơn giản.

Diệp Lạc thật ra chẳng để ý mình mặc cái gì bao giờ, bất quá, rất hiển nhiên, dù là Ôn Ý Ý hay Vu Mã đều nhận định nàng thích váy lụa, còn là màu đỏ nữa, chỉ mua đúng một loại

Vu Mã nói rất thành khẩn “Diệp cô nương, trấn Ngũ Liễu là một trấn nhỏ của rnguowif phàm, đồ nơi này không có mấy phần linh khí, tước phiền ngài chịu ấm ức một chút, chờ lúc về ta sẽ đi mua cho ngài váy lụa tơ tằm”

Diệp Lạc tùy ý ừ một tiếng.

Thấy thần sắc trên mặt Vu Mã rõ ràng là nhẹ nhõm thở phào, An sư huynh và Trần sư tỷ đều thấy, thằng nhóc này giàu quá đi.

Ngẫm lại Vu sư đệ là một người nghèo, nghèo đến mức sắp cạp đất, lạ bỏ được mua cho người ta quần áo tơ tằm à, đây không phải chân ái thì là gì nữa?

Mua quần áo xong, bọn họ không ở ngoài nữa, trực tiếp trở về nhà trọ của mình.

Các sư huynh đệ ở lại hàng loạt nhào tới.

“Đại sư huynh, khi nào chúng ta tới trấn Ngũ Liễu ạ?” Một sư đệ nhỏ giọng hỏi

“Tối hôm qua yếu quỷ vượt ngục, ta sợ có chuyện, buổi chiều đi xem đi” Thần sắc An sư huynh mang theo sầu lo “Các ngươi đi nghỉ ngơi trước, sau giờ ngọ chúng ta cùng đi”

Các sư đệ đều lên tiếng đồng ý.

Diệp Lạc dẫn theo Vu Mã đang xách đồ về phòng, nói với hắn “Quần áo phải giặt một lần mới mặc được, giặt xong dùng lửa than hong khô”

Hôm nay không có mặt trời, gió lạnh kéo tới từng trận, cũng không tiện giặt quần áo, đành phải dùng lửa hơ nóng.

Vu Mã tuy không hiểu nổi một con tang thi như nàng bắt bẻ nhiều thế làm gì, nhưng vẫn chịu khó đáp ứng, ôm quần áo mới mua đi ra giếng giặt đồ.

Các sư huynh đệ thấy một màn này đều kinh ngạc lắm.

Nếu bọn họ không lầm, Vu sư đệ/ sư huynh đang giặt váy cho cô nương người ta đúng không? Cho tới khi hắn giặt xong, lại còn ôm lửa tới hong khô, bộ dáng nghiêm túc cẩn thận kia, cho dù là quần áo của sư phụ hắn cũng không cẩn thận vậy đâu.

An sư huynh thấp giọng nói “Hôm nay mua quần áo cho Diệp cô nương, sau đó còn tự mình giặt đồ, các người hiểu là gì không?

Mọi người “Hiểu rõ!”

Xem ra Vu sư đệ yêu Diệp cô nương muốn chết rồi!

Vu Mã ôm quần áo đã hong khô đi vào, thấy Diệp Lạc ngồi bên cửa sổ, đang nhìn không trung bên ngoài, trong lòng ôm cái gì đó.

Bước chân hắn hơi dừng, thả đồ lên trên bàn, nhỏ giọng nói “Diệp cô nương, lát nữa ta phải cùng đám người An sư huynh đi trấn Ngũ Liễu, ngài có đi không?

“Ngũ Liễu?”

“Là trấn Ngũ Liễu, có cây liễu năm ngàn năm, bởi vì rủ xuống như châu ngọc cho nên được gọi như thế” Vu Mã giải thích “Lần này chungs tôi xuống núi, là nhận nhiệm vụ ở trấn Ngũ Liễu, nghe nói gần đây thường xuyên có người mất tích, nghe nói là chuyện tốt năm cây liễu kia làm ra, chugns ta phải tìm người mất tích về”

Diệp Lạc a một tiếng, tùy ý nói “Ta cũng đi với các ngươi”

Vu Mã khống chế biểu cảm của mình “được, ta sẽ nói với An sư huynh”

Hắn xoay người rời đi, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Trải qua chuyện tối qua, hắn biết thực lực người ta vô cùng mạnh, có nàng thì có thêm một là bùa hộ mệnh.

Nếu là hôm qua, hắn cũng không muốn mang đi đâu, sợ lôi ra hung tính của nàng thì mệt.

Nhưng trăng máu tối qua chết rất nhiều người, tử khí mà máu tanh khắp nơi, âm khí không tiêu tan, là thời điểm nguy hiểm nhất, hắn còn thấy có chuyện đáng sợ sẽ phát sinh, muốn mang thêm một cái gì đó che chắn.

Mà có cái gì có thể an toàn như xác sống này đây?

Vu Môn có câu, cầu phú quý trong nguy hiểm, không dám mạo hiểm, sao có thể làm người của Vu Môn?