Xuyên Nhanh: Hôm Nay Lại Thu Hoạch Bàn Tay Vàng

Chương 5: Thế Thân 5

Editor Mạnh Thường Ca

Sau giờ ngọ, đệ tử Thanh Vân Tông cùng tụ tập lại ở đại sảnh của nhà trọ.

An sư huynh phát hiện cô nương đi phía sau Vu Mã, nàng đã thay bộ váy lưu tiên màu đỏ hôm qua mua, màu đỏ rực rỡ làm nàng như viên minh châu lấp lánh, rạng rỡ như vàng, đại sảnh vốn có chút âm u vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên sáng ngời tươi rói, loại bỏ đi vài phần khí tức âm u.

Mọi người thấy nàng, đôi mắt bất giác sáng ngời lên.

Ôn Ý Ý cao hứng chào hỏi với nàng “Diệp tỷ tỷ, tỷ mặc màu đỏ thật là đẹp mắt.”

Diệp Lạc cười với tiểu cô nương, nói một tiếng cảm ơn.

“Nhưng mà trên người tỷ không mang trang sức gì, đơn điệu quá, nhớ kêu Vu sư huynh mua cho tỷ một ít, muội cảm thấy trang sức làm từ san hô đỏ thích hợp với tỷ nhất, chỉ là hơi khó tìm, nhưng mà ta tin tưởng Vu sư huynh nhất định bằng lòng, đúng không?”

Vu Mã căm tức nhìn tiểu sư muội dụng tâm hiểm ác, ra chủ ý gì thế, hắn đến cả bộ quần áo làm từ linh tơ tằm đã muốn mua không nổi rồi, huống chi là trang sức làm từ san hô đỏ vừa đắt vừa hiếm chứ?

Muốn ăn cái gì bây giờ.

Bất quá đứng trước mặt vị tổ tông kia, hắn sao có thể nói mua không nổi, chỉ có thể ha hả hai tiếng.

Thừa dịp tiểu sư muội nói chuyện cùng Diệp Lạc, An sư huynh kéo Vu Mã qua một bên, nhỏ giọng hỏi “Vu sư đệ, nàng ấy muốn đi cùng chúng ta sao?”

Vu Mã gật đầu.

Trên mặt An sư huynh lộ ra vẻ không tán đồng chút nào “Không được, chỗ đó quá nguy hiểm.”

Sợ sư để không biết nặng nhẹ, hắn còn đem quẻ khởi hành vừa bốc trước khi ra cửa ra, nói kết quả cho hắn.

Quẻ cho thấy, chuyến đi này vô cùng hung hiểm, nguy hiểm ẩn nấp ở chỗ tối rất nhiều.

Người tu hành đa phần đều biết thuật bói toán, mỗi lần ra ngoài làm gì đều phải bốc một quẻ hỏi tốt hay xấu, nếu là tốt thì đương nhiên là không có việc gì, nhưng nếu bốc ra “tiểu hung” cũng ổn, nếu mà gặp được “đại hung” thì phải cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Trên mặc Vu Mã lộ ra cảm giác rất là vi diệu.

Hắn hoài nghi An sư huynh bốc quẻ “đại hung” này, khả năng không phải chỉ trấn Ngũ Liễu, mà chỉ con xác sống siêu hung dữ bên người bọn họ đây này.

Chỉ là chuyện này không thể nói cho sư huynh, thực ra, về thân phận của Diệp Lạc, trừ người Vu Môn và tông chủ của Thanh Vân Tông, hắn không định nói cho người khác.

Vu Mã nói “An sư huynh yên tâm, Diệp cô nương không phải là người nhu nhược, nàng ấy hoàn toàn có thẻ bảo vệ bản thân mình.”

“Phải không?” An sư huynh không tin tưởng lắm, bởi vì Diệp Lạc cho hắn cảm giác, chính là một nữ tử phàm trần, không có linh khí mà người tu hành phải có.

Tuy người tu hành sẽ không làm bạn với người trần thế, nhưng mà chuyện người tu hành yêu nhau với người trần đâu phải không có hiếm gặp.

Từ lúc thành lập Thanh Vân Tông, bọn họ không có quy củ cứng ngắc, cho nên An sư huynh không thấy Vu sư đệ thích một người phàm có gì không đúng. Nhưng Vu sư đệ mang người ta đến nơi nguy hiểm như vậy, chuyện này sao mà coi được?

“An sư huynh, đệ không lừa huynh đâu.” Vu Mã chỉ thiếu đường chỉ tay lên trời mà thề “Tối hôm qua đệ và Diệp cô nương về trong trấn, gặp được yêu quỷ, chúng ta không phả hoàn hoàn chỉnh chỉnh về đây à?”

Thực tế là, nếu không có Diệp Lạc, chỉ một người như hắn, coi như không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng rồi.

An sư huynh bừng tỉnh, hôm qua chỉ lo vui mừng Vu sư đệ bình an không tổn hại gì trở về, không nghĩ gì nhiều, nhưng giờ để ý mới thấy, chỗ nào cũng có sự bất thường.

Chẳng lẽ vị Diệp cô nương này kỳ thật là vị cao nhân nào, dùng thủ đoạn ghê gớm gì đó che giấu hơi thở?

An sư huynh muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng mà giờ đã tới lúc xuất phát, chuẩn bị tìm cơ hội nào lại hỏi hắn sau.

Năm cây liễu ngàn năm nằm ở phía Tây trấn Ngũ Liễu, sinh trưởng ngay bên trên hồ của trấn.

Từ rất xa đã có thể thấy cành lá xum xuê, ở dưới bầu trời u ám tươi tốt xanh mướt, cho người ta cảm giác sinh khí bừng bừng.

Nhưng mà đây chỉ là người trần nhìn thấy mà thôi, còn trong mắt người tu hành, cây liễu này có hắc khí nồng đậm bao quanh, cái khí đen thùi này trộn lẫn với âm khí, sát khí, huyết khỉ và tử khí.

Thấy một màn như vậy, mọi người không khỏi hít hà một hơi.

Lúc hôm qua bọn họ đến đây, thời tiết trấn Ngũ Liễu vẫn rất tốt, ánh nắng sáng rỡ,năm cây liễu tuy bị điềm xấu bao quanh, nhưng cũng không rõ ràng lắm.

Hiển nhiên là địa ngục của đám yêu quỷ tối qua đã ảnh hưởng tới nơi này.

Quả nhiên là “đại hung”.

“Sớm biết vậy hôm qua chúng ta đã ra tay trước mới phải.” Một đệ tử ảo não nói.

“Không thể nói những câu như thế.” Trần sư tỷ bình tĩnh phản bác lại “Năm cái cây liễu ngàn năm tuổi này đã tồn tại từ lúc trấn Ngũ Liễu mới hình thành, chúng nó là vật trấn tà, trưởng trấn hy vọng có thể bảo vệ chùng tốt nhất có thể.”

Nơi nào cũng sẽ có một vật trấn giữ như thế này, không có dễ tổn hại được.

An sư huynh nói “Trần sư muội nói đúng, năm cây liễu ngàn năm tuổi này có liên quan tới tồn vong của trấn Ngũ Liễu, chúng ta cần phải cẩn trọng đối đãi nó.”

Bởi vì không xác định được năm cây liễu này đã xảy ra chuyện gì, người mất tích bị bọn nó đưa đi đâu, cho nên bọn họ cũng chẳng dám ra tay tùy ý hay bất cẩn.

Ban đầu vốn định tra rõ nguyên nhân trước, thế mà lại gặp trăng máu xuất hiện, yêu quỷ lại hiện thế.

Mỗi lần xuất hiện hiện tượng thiên văn mang quẻ đại hung như thế này, thế gian sẽ vô cùng đen đủi, lực lượng tà ác tăng chóng mặt, có vô số yêu ma quỷ quái âm mưu làm hại nhân gian, trấn Ngũ Liễu chẳng qua chỉ là một ví dụ nho nhỏ, ở những nơi khác tai họa cũng chẳng kém nơi này.

An sư huynh nhẹ nhàng thở dài, trong lòng có mấy phần lo lắng.

Hắn có dự cảm, thế giới này sợ là chẳng thể yên bình nữa rồi.

“Chỉ là, nếu như thật sự do năm cây liễu kia làm ác, cũng phải giữ chúng nó sao?” Ôn Ý Ý khó hiểu.

Xem tình huống trước mắt của bọn họ, năm cây liễu bị ô nhiễm không rõ nguyên nhân, từ người thủ hộ đến đầu sỏ gây hại, dù sao cũng không thể giữ chúng, để lại tai họa lâu dài chứ?”

Thần sắc An sư huynh nặng nề, nói “Dù sao cũng sẽ có biện pháp thôi.”

Đệ tử Thanh Vân Tông vây quanh năm cây liễu tìm tòi, nhân tiện bày binh bố trận xung quanh.

Diệp Lạc không tham gia vào, nàng thong thả ung dung đi vào đình dừng chân ở ngay bên hồ hóng gió, ngồi trên ghế đá Vu Mã đã lau khô, ôm mèo trên vai vào lòng ngực, an an tĩnh tĩnh nhìn bọn họ bận trước bận sau.

Khí trời âm u, vừa qua khỏi giờ Mùi, sắc trời có vẻ muốn tối lại rồi.

Thêm chuyện hôm nay cả trấn đều đang làm tang lễ, tiếng nhạc buồn và tiếng khóc đứt quãng truyền tới, còn có tiền giấy trắng muốt bay đầy trời, trấn Ngũ Liễu như thể bị bao phủ bởi một trời Quỷ Vực.

Gió càng lúc càng lớn, thổi vào người làm cho người ta rét lạnh.

Đệ tử Thanh Vân Tông đang bố trí trận pháp cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nói thầm hai tiếng thời tiết quỷ quái, hy vọng đừng có chuyện gì xảy ra đấy.

Diệp Lạc vỗ về bé mèo đen trong ngực mình, vô cảm nhìn về phía trước.

Gió lạnh thổi ngày càng mạnh hơn, thổi tung tà váy ửng đỏ của cô, vài tia khí đen mắt thường chẳng thể nhìn thấy tràn ra từ dưới mặt đất, quấn vào váy áo của nàng, dệt nên một bộ váy đen lạ lùng, khoác lên trên người nàng.

Mèo đen bé nhỏ thong thả nhìn bộ váy đang dần bị sương đen làm cho ướt sũng nước của nàng, rồi lại nhịn không được liếc nàng một cái.

Diệp Lạc còn đang phát ngốc.

Là một người chẳng có quá khứ gì, lại càng không có hỉ nộ ái ố, rơi vào thế giới xa lạ này, làm nàng không biết phải đi đường nào.

Nàng không biết mục đích tồn tại của mình là gì, giống như vận mệnh định đoạt vậy, muốn nàng đi làm một chuyện, rồi lại chẳng cho nàng biết là phải làm cái gì.

Nàng phải làm gì bây giờ?

Đột nhiên, có một tiếng động đánh thức nàng khỏi cơn mơ màng ban nãy.

Diệp Lạc quay đầu qua nhìn thì thấy năm cây liễu bên hồ đột ngột sống dậy, chúng nó vung vẩy cử động những cành liễu rũ xuống, đánh vỡ toàn bộ đống pháp khí và trận pháp mà đệ tử Thanh Vân Tông bày bố nãy giờ, bên trong những cành liễu dương nanh múa vuốt kia, có thể nhìn thấy một gương mặt già nua nhăn nhó đầy đáng sợ.

“Xấu quá…” nàng nhẹ nhàng nói một câu, rồi nhìn về bé mèo đen đang yên vị trong lòng mình “Vẫn là cưng đẹp hơn.”

Mèo đen chẳng trả lời, ngẩng đầu lên nhìn phía bên kia đang bận đánh nhau.

Đệ tử Thanh Vân Tông dù sao cũng có chút ít tài năng, rất nhanh đã ép năm cây liễu tinh kia hiện nguyên hình.

Hai bên đánh đến mức hừng hực khí thế.

An sư huynh bảo các sư đệ sư muội tạo thành một trận Thiên Cương ngăn địch, hắn cầm một thanh kiếm gỗ đào đỏ như máu xông tới trước mặt cây liễu xấu xí kia công kích nó, bức cây liễu điên cuồng hơn, thân cây vặn vẹo quái dị, từng đoạn rễ đen nhánh chui lên từ trong mật đất.

Mặt đất xung quanh lần lượt sứt mẻ, rồi từ từ đổ sụp xuống.

Mặt đất nứt vỡ, lan ra xung quanh rất nhanh.

Đình hóng gió bên hồ cách chiến trường chẳng xa lắm, mất thấy cái đình kia có vẻ sắp sụp xuống tới nơi, Vu Mã đang bận chiến đấu cũng bị dọa cho ngừng tim luôn.

Đáng tiếc lúc này bản thân hắn còn khó mà bảo toàn, cho dù nôn nóng muốn chết cũng không chạy qua bên đó được, chỉ có thể trơ mất nhìn cái đình kia đổ sụp xuống, thậm chí hắn còn vì phân tâm mà bị cành liễu hất bay ra ngoài.

Trần sư tỷ ngự kiếm bay tới, duỗi tay bắt lấy tay hắn, căng mặt nói “Vu sư đệ, lúc chiến đấu đừng có phân tâm.”

Vu Mã không trả lời, hắn nôn nóng nhìn xuống phía dưới, muốn tìm kiếm bóng dáng Diệp Lạc.

Lúc này, ở nơi ở của năm cây liễu bên hồ, mặt đất sụp xuống rất sâu, có thể nhìn thấy rễ cây đan xen ở phía dưới, phảng phất giống như làm một đám tang thi, có một đống hắc khí nồng đậm cuồn cuộn ở đó.

Lúc nhìn tới đây, mọi người cuối cũng cũng biết được nguyên thân của năm cây liễu.

Bộ rễ của chúng sớm đã bị hắc khí làm nhiễm bẩn, từ người bảo hộ trấn Ngũ liễu biến thành tà vật, cắn nuốt sạch sinh cơ của trấn Ngũ Liễu, thậm chí còn mai tai họa đến người người ở trấn Ngũ Liễu này.

“Đại sư huynh, cái này ..., tình huống gì thế này?”

Đệ tử Thanh Vân Tông ngự kiếm bay ra giữa trời, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, thanh âm run rẩy.

An sư huynh kéo một sư đệ thiếu chút nữa là quỳ xuống lên đứng trên thân kiếm, thần sắc ngưng trọng nói “Ta cũng không biết, ta phải vào xem, các người ở bên ngoài chờ ta.”

“Đại sư huynh, đừng.”

Mọi người sôi nổi khuyên ngăn hắn, tính ăn mòn của đám hắc khí này quá mạnh, bọn họ không thể trơ mắt nhìn đại sư huynh đi chịu chết được.

An sư huynh trấn an bọn họ “Không có việc gì, ta có linh khí hộ thể sư phụ đưa, ít nhiều có thể ngăn cản một chút, các ngươi chờ bên ngoài tiếp ứng, nếu qua mười hai canh giờ mà ta không trở về, các người phải phong ấn nơi này lại, trở về tông môn đi bẩm báo với tông chủ và sư phụ.”

Nghe được lời này, mọi người đều biết hắn đã chuẩn bị cho trường hợp mình không thể trở về, đều nhìn không được mà rưng rưng.

An sư huynh ngự kiếm lao xuống.

“Vu sư đệ!”

Một tiếng kinh hô vang lên, An sư huynh rơi lên trên cây liễu, nhìn thấy bên người có nhiều thêm một người, là Vu Mã.

Sắc mặt hắn biết đổi, mắng “Người cũng vào đây làm gì? Còn không nhanh chạy về đi?”

Vu Mã vẻ mặt như đưa đám, nói “An sư huynh, ta cũng không muốn đâu, chỉ là Diệp cô nương rơi xuống, ta cũng không có cách nào mà.”

Trong lúc vô ý, hắn tạo ra một con tang thi, tuy nói không cố ý, nhưng mà dù sao cũng là trách nhiệm của hắn, hắn không thể mặc kệ cho tang thi rời đi, nếu nàng ấy làm ra chuyện gì gây hại nhân gian, cho dù chế hắn cũng phải ngăn cản nàng.

Sương đen này đối với người tu hành đúng là nguy hiểm nhưng cũng là vật đại bổ đối với tang thi.

Hắn lo lắng nếu nàng ấy cắn nuốt đồ vật trong sương đen,tính tình đại biến, vạn nhất đại khai sát giới thì phải làm sao bây giờ? Hắn đến ngăn cản nàng ấy, không để nàng ấy tùy tùy tiện tiện ăn bậy cái gì đó.