Con Trai Quyến Rũ Ba Ba

Chương 1

Lương Hề rón rén đi lại trước cửa phòng ngủ, tiếng nói chuyện ở bên trong lập rức rõ ràng hơn:

“Chồng ơi, tôi thấy chúng ta vẫn nên đưa nó trở về dưới quê đi, tôi lo lắng thằng bé không quen với cuộc sống bên này, dù sao nó cũng đã sống ở nông thôn lâu như vậy rồi, không phải vẫn rất tốt sao?” Giọng nói vừa hiền lành lại mềm mại của Từ Quỳnh Nhã truyền ra bên ngoài, cậu lại chỉ nghe thấy giọng nói đáng ghê tởm của ác ma cải trang người tốt.

Không qua bao lâu sau, một giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Bây giờ ba đi rồi, thằng nhỏ chỉ có một thân một mình thế kia thì lấy cái gì để sống? Dù sao hơn mười năm rồi cũng chưa để thằng nhỏ ở bên cạnh chăm sóc cho nó, cảm giác xa lạ với nhau cũng rất bình thường, thêm một thời gian ngắn nữa thì sẽ tốt hơn thôi.”

Từ Quỳnh Nhã nghe thấy hắn nói vậy, không vui bảo: “Cũng đâu phải là không có cho nó tiền đâu, làm cái gì mà không thể sống được chứ?”

“Dù sao thì cũng là con của chúng ta, bà định để cho người khác nuôi mãi đấy à.” Lương Hưng Văn không tán thành nói, lúc trước năm Lương Hề chỉ mới năm tuổi, bọn họ lập túc đi lên thành phố để làm công, bỏ lại đứa nhỏ ở quê nhà cho nội nó chăm sóc. Năm nay ba của hắn đã qua đời rồi, Lương Hưng Văn mới trở về quê đưa đứa con của mình lên thành phố, hơn mười năm xa cách không thể ở bên cạnh con trai mình, làm sao bây giờ lại có thể để nó quay về quê được.

“Tôi chỉ cần nghĩ đến cơ thể kia của nó là thấy chán ghét rồi.” Từ Quỳnh Nhã tức giận nói, mấy năm trước hai người bọn họ dùng tiền tiết kiệm mở một công ty nhỏ, kinh doanh cũng không tệ, cuộc sống cũng ngày càng khá giả hơn, có nhà có xe, lúc ấy Lương Hưng Văn đã có ý định muốn trở về quê đưa con trai lên ở cùng, bà đã phải bịa ra rất nhiều cái cớ mới có thể cắt đứt suy nghĩ đó của đối phương. Bây giờ nghĩ tới cái đứa có cơ thể nam không ra nam, nữ không ra nữ kia đến ở cùng với bà, trong lòng lập tức cảm thấy chán ghét, sởn cả gai óc, dù có thể nào cũng không muốn ở chung với cậu, không ngờ hôm nay cuối cùng vẫn để cho cậu bước vào trong căn biệt thự mà mình đã tỉ mỉ chọn lựa.

"Được rồi, bớt nói vài câu đi.”

Đứa nhỏ đó được nuôi từ nhỏ tới lớn ở nông thôn, vừa ngây thơ lại đơn thuần, tính cách vui vẻ hoạt bát, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ người đàn bà làm mẹ này vì cái gì mà lại không yêu thích cũng không muốn gặp con ruột của mình đến như vậy, có thêm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ phía dưới cũng là chuyện bất đắc dĩ, nó đâu có quyền lựa chọn đâu.

Lương Hề đứng ngây ngốc ở cửa chừng mười phút sau, mới gõ cửa phòng bọn họ.

“Cốc cốc cốc”

“Ba ba~” Lương Hề nhảy chân sáo vui vẻ ôm chặt lấy người mở cửa, đầu tựa vào bả vai đối phương nũng nịu nói, ánh mắt len lén đánh giá người phụ nữ đang ở trong phòng ngủ, Từ Quỳnh Nhã ngồi ở trên giường, đôi mắt đầy chán ghét nhìn cậu, cậu lại nhìn về phía bà ta rồi cười một cái giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương, cơ thể càng áp sát vào lòng của Lương Hưng Văn.

“Có chuyện gì thế con?” Lương Hưng Văn ôn nhu xoa đầu của cậu, người đàn ông tuy rằng năm nay đã ba mươi bảy tuổi, nhưng lại tập luyện giữ gìn sức khỏe và dáng người vô cùng tốt, nếp nhăn nơi khóe mắt đều tản ra mị lực.