Không gian xung quanh yên tĩnh, toàn bộ học sinh ngồi nín thin thít, đôi mắt trợn trừng đăm đăm nhìn người thầy giáo vừa bước vào.
Lặng im đến mức có thể nghe được tiếng gót giày chạm vào nền gạch hoa nghe 'cộp, cộp'.
Thầy giáo mới kỳ thực không đến mức nhỏ bé tí tẹo, nhưng đem so với đám học sinh có thân hình lực lưỡng to cao thì nhỏ yếu rất nhiều. Huống hồ người thầy dạy lần trước vừa nghỉ hưu tuy già nhưng thân hình cũng được xem là rắn rỏi khỏe khoắn. Lần này bọn học sinh xem như được mở mang tầm mắt, thầy giáo mới không chỉ nhỏ, gầy, thấp, mà còn yếu, bé, bệnh tật. Nhìn lâu mang đến cho người ta cảm giác nếu ôm chặt người một xíu thì khung xương y sẽ đứt đoạn.
Khuôn mặt nhỏ cũng có chút nhan sắc, tuy không xinh đẹp kiều diễm hay tuấn tú ma mị, mà thanh tú mềm mại, nhìn vô biểu cảm lại có chút cuốn hút. Mặc dù sắc mặt không tốt, đêm qua ngủ chợp chờn càng hiện rõ vẻ tiều tụy nhưng đôi mắt lại sáng, linh động, chung quy vẫn dễ nhìn.
Giản Chiêu chẳng để ý đến không khí căng thẳng dưới lớp, đặt cặp táp trên bàn giáo viên, từ tốn giới thiệu:
"Xin chào, tôi là Giản Chiêu, từ nay sẽ là chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy toán của lớp này."
Sau đó y xoắn tay áo lên, lộ ra bàn tay thon gầy nhỏ gọn giấu dưới lớp áo dày, da trắng đến mức gân xanh hiện rõ. Y cầm lấy phấn xanh, chậm rãi ghi tên mình lên bảng. Chỉ vừa ghi được chữ 'Giản' thì phấn dài gãy làm đôi, Giản Chiêu phải cúi xuống nhặt lên, lúc đứng thẳng thắt lưng lại vang lên tiếng 'rắc'.
Tiếng này làm học sinh bên dưới lâm vào hoang mang.
Dường như chỉ là tiếng của xương cốt lâu ngày không vận động, nhưng với bóng hình kia thật sự đủ dọa người. Giản Chiêu ghi nốt tên mình, xong ho vài tiếng, quay xuống lớp nói tiếp:
"Tôi chỉ hơn các cậu vài tuổi, cũng không lớn hơn nhiều lắm, cũng chưa có kinh nghiệm, mong có gì sai sót các cậu mạnh dạn góp ý. Hơn nữa..." Hơi thở y đều đều, vừa nói vừa hít thở nên l*иg ngực phập phồng "Tôi tuy chưa già nhưng chẳng khỏe lắm đâu, bệnh cũng nhiều lắm, có gì đang giảng dạy tôi nằm lăn xuống đất cũng là chuyện thường, có nên bảo thầy hiệu trưởng lắp sẵn chiếc điện thoại công cộng ở đây không nhỉ, nếu tôi có lên cơn hen khó thở thì còn có thể gọi cấp cứu. Dù sao bà thầy bói nào đấy từng bảo tôi có Hung tinh chiếu vào, khả năng đứng tim ra đi trong năm nay..."
Y dừng lại, nhìn từng khuôn mặt các học sinh đang chăm chú sợ sệt nghe mình nói, khóe mắt nhìn thấy có khá nhiều huy hiệu màu vàng và đen, nhướng mày tiếp lời:
"Tôi đùa thôi, chưa yếu đến mức đấy. Đừng căng thẳng, ha ha."
Dựa theo khuôn mặt của y, có lẽ là yếu hơn, rất có khả năng sẽ xảy việc trên. Học sinh bên dưới yên ắng thở hắt, bắt đầu nhốn nháo ầm ĩ. Ôn Dĩ Hoài lớn tiếng bảo bọn họ yên lặng nhưng giờ mấy ai có thể ngoan ngoãn. Giản Chiêu cầm cây thước to bằng cổ tay y, gõ mạnh xuống bàn, sau đó lảo đảo bước ra chính giữa bục giảng, cầm trên tay là danh sách lớp. Y húng hắng ho, bắt đầu lớn giọng:
"Trước tiên, sau khi tôi giới thiệu bản thân rồi thì cũng phải biết mặt từng em trong lớp. Bây giờ tôi bắt đầu điểm danh, ai có tên hô lên giúp tôi."
Dưới lớp có âm thanh cười cợt, bắt đầu quay lại với nề nếp hằng ngày, chẳng thèm để ý đến y mà bắt đầu đùa giỡn la ó, tiếng hét vang còn át cả tiếng của Giản Chiêu. Y bình tĩnh nhìn xung quanh, bất chợt thân hình run rẩy, thoáng cái muốn ngã lăn xuống khỏi bục giảng.
Cả lớp thất kinh, Ôn Dĩ Hoài đứng bật dậy la lớn:
"Thầy Giản!"
Tưởng chừng như y sẽ ngã xuống thật, nhưng rất may y nhấc chân vững vàng dẫm xuống nền, lại lần nữa đứng thẳng, đôi mắt màu hổ phách sáng rực nhìn xung quanh, giọng nói trầm thấp vang lên đều đều:
"Tôi nhắc nhở chút nhé, tôi bị phản ứng mạnh với tiếng ồn ào la hét, nếu không may thì lên cơn hen suyễn là chuyện bình thường. Vì thế để yên ổn qua một tiết, các cậu phối hợp giúp tôi."
Đôi mắt y như có sức hút, quét qua một vòng quanh lớp, bất cứ ai bị nhìn trúng đều như bị phù phép, lập tức ngồi thẳng lưng, chảy mồ hôi không dám ho he. Quả nhiên chẳng ai dám bát nháo nữa.
Rất tốt.
Giản Chiêu mỉm cười ra hiệu cho Ôn Dĩ Hoài ngồi xuống, rồi tiếp tục việc đọc tên điểm danh.
Ôn Dĩ Hoài ngạc nhiên nhìn từng tên học sinh cá biệt ngoan ngoãn giơ tay đáp lại mỗi khi thầy đọc đến tên mình. Trong thâm tâm anh sinh ra chút kính nể đối với thầy giáo mới đứng trên bục giảng, lại nhớ đến cảm giác trái tim đập thình thịch khi đôi mắt ấy nhìn thẳng vào người mình, không khỏi mông lung nghĩ ngợi.
Đọc qua một nửa danh sách, Giản Chiêu mới phát hiện có vài học sinh vắng mặt, những cái tên học sinh vắng đều được khoanh bằng bút đỏ. Y hơi thắc mắc, ngẩng đầu hỏi:
"Số 18 Triệu Thiên Kiệt có mặt ở đây không?"
Vừa nhắc đến tên này, sắc mặt học sinh phía dưới biến hóa thật đặc sắc, đưa mắt nhìn nhau, có một người lên tiếng:
"Thưa thầy, kh..."
"Có tôi!"
Học sinh kia còn chưa kịp nói hết lời đã bị một giọng gầm hữu lực vọng vào, cửa phòng học lập tức bị một lực đạo mạnh mẽ tác động làm mở toang, một cái đầu nhuộm đỏ rực lửa (Giản Chiêu thắc mắc trường cho học sinh nhuộm tóc à?) cùng khuôn mặt tuấn tú ngỗ ngược xuất hiện, đường hoàng tiến vào với dáng dấp mạnh mẽ hung hãn như bạo chúa. Lực chú ý của mọi người tụ lại trên người hắn, nào là đồng phục chẳng mấy gọn gàng, đến cái huy hiệu đỏ sáng lấp lánh. Hắn ta tùy tiện quăng cặp sách qua một bên, có người với tay đón lấy. Rồi hắn chậm rãi dừng trước mặt Giản Chiêu, dáng người cao lớn cường tráng bao trùm lên thân hình nhỏ gầy của y, cười đầy ác ý:
"Ồ, từ bao giờ mà nhà trường lại để học sinh cấp hai vô đây thế này?"
Liếc mắt nhìn đến khuôn mặt bệnh tật của Giản Chiêu, đôi mắt của hắn hơi mở to, có vẻ cũng ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc đã quay lại vẻ cá biệt thiếu đòn ban đầu.
Đây là một con ông cháu cha, thiếu gia nhà giàu không nên trêu chọc nhất - Triệu Thiên Kiệt.
"Bạn học Triệu, chú ý lời nói, tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp này." Giản Chiêu bình tĩnh ngẩng mặt đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn "Hôm nay cậu đến trễ, tôi sẽ bỏ qua, mau về chỗ ngồi."
"Lớn giọng phết nhỉ?" Triệu Thiên Kiệt nhếch môi "Thầy giáo, nên biết thân phận của mình thế nào, đừng nên nghĩ đến việc quản được tôi."
"Nào Thiên Kiệt!" Ôn Dĩ Hoài nhìn hắn từ từ ép sát Giản Chiêu, sốt ruột bước ngay đến bục giảng, kéo y ra đằng sau mình, vẫn treo trên môi nụ cười ôn hòa "Đừng có dọa thầy, mau về chỗ, không thì tôi sẽ phạt nặng đấy."
"Đồ nhiều chuyện!"
Triệu Thiên Kiệt vô cùng ghét bỏ Ôn Dĩ Hoài, nhưng không biết do e ngại chức vị Hội trưởng hội học sinh của anh hay lười tranh cãi, nhìn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Giản Chiêu một cái rồi bỏ về chỗ ngồi, không quên đá mạnh vào bàn của một học sinh khác, làm cậu ta sợ hãi kinh hô.
Phía dưới lại bắt đầu có tiếng xì xầm:
"Thầy giáo mới đến đã chọc giận Triệu Thiên Kiệt, ngày sau giảng dạy ắt hẳn không yên ổn nổi."
"Nhìn yếu thế kia, bị bóp cái đã vỡ chứ còn chống cự gì được."
"Nào, sao không nghĩ nhỡ đâu Triệu thiếu gia mềm lòng buông tha thì sao? Nhìn bộ dáng thầy mới ho phát đã hồn bay thì sao chịu nổi đòn?"
"Ha ha, vớ vẩn."
Ôn Dĩ Hoài bất đắc dĩ nói lớn giữ trật tự, quay sang ái ngại nhìn Giản Chiêu:
"Em xin lỗi, cứ nghĩ ngày đầu của thầy lẽ ra nên suôn sẻ."
"Không sao. Chẳng phải lỗi cậu, tôi phải cảm ơn cậu thì đúng hơn." Y mỉm cười, đẩy anh về chỗ ngồi, xem như không có chuyện gì, bỏ qua tên Triệu Thiên Kiệt, điềm tĩnh tiếp tục điểm danh.