Tim Đập Thình Thịch

Chương 33

Sau đó, Đường Nghiên và chị gái này trao đổi wechat với nhau, đối phương cũng gửi ảnh cho cô, nói lời cảm ơn xong rồi lên lầu.

Lúc trở về phòng, Kỷ Du Thanh vẫn đang đọc sách, ngược lại còn chủ động hỏi một tiếng: "Con vừa rồi làm gì sốt ruột như vậy?"

Đường Nghiên theo bản năng liền lo lắng, lắc lắc di động trong tay che giấu nói: "Chỉ là thêm wechat với chị gái chơi cùng lúc sáng thôi."

"À..." Trong lòng Kỷ Du Thanh nghẹn một chút, bỗng nhiên đối với hành vi này của Đường Nghiên cảm thấy có chút kỳ quái, không thể nói ra, bất quá cô quả thật nên có bạn bè riêng của mình.

Thấy nàng không nói nữa, Đường Nghiên cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, giơ điện thoại di động lặng lẽ mở bức ảnh kia ra, nhấp vào lưu, lại phóng to ra nhìn, trong lòng nóng rạc, mặt cũng nóng lên. Kỷ Du Thanh trong ảnh thật đẹp mắt, rất ăn ảnh, cho dù không sử dụng app làm đẹp da cũng không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Ngược lại, khi cô và nàng cùng chung khung hình, Đường Nghiên có vẻ đen hơn nàng một chút. Kỷ Du Thanh thật sự quá trắng, trắng đến phát sáng, Đường Nghiên nhịn không được cầm điện thoại thưởng thức thật lâu, như si như say.

Kỷ Du Thanh đang đọc sách có chút không yên lòng, liên tiếp quay đầu nhìn Đường Nghiên. Cô bé này cầm điện thoại di động mê mẩn như vậy, đang nói chuyện phiếm với cô gái mới làm quen sao?

Thưởng thức ảnh chụp xong, Đường Nghiên cảm thấy như vậy còn chưa đủ để biểu đạt tình yêu của cô đối với bức ảnh chụp này, dứt khoát đặt nó làm ảnh nền màn hình cho điện thoại di động của mình, thật sự là càng xem càng thích.

***

Mưa lớn kéo dài cả ngày, ngày hôm sau lại chuyển thành trời trong lành, bầu trời trên biển vạn dặm không mây, biến hóa lớn khiến người ta không thể tin được là hòn đảo nhỏ này vào ngày hôm qua mây đen dày đặc che trời, mưa gió phiêu diêu.

Đây là ngày thứ tư từ khi các nàng ra khỏi cửa tới nay, trên đảo nhỏ này bởi vì mưa to vào ngày hôm qua nên rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa đóng cửa một ngày, đến hôm nay mới khôi phục nguyên khí mở cửa kinh doanh. Ven đường có không ít cây chuối bị gãy, cành cây lá tàn tích tụ đầy đất, nhân viên vệ sinh trên đảo cũng bắt đầu khôi phục công tác.

Kế hoạch hôm nay của Kỷ Du Thanh là đưa Đường Nghiên đi đường vòng quanh đảo ở đầu kia của hải đảo để tham gia đạp xe, dù sao thời tiết tốt như vậy, ra ngoài vận động thể thao ra một thân mồ hôi cũng rất tốt.

Kết quả hai người vừa mới từ khách sạn ra khỏi cửa không bao lâu, Kỷ Du Thanh liền nhận được một cuộc điện thoại từ Hoa Đô.

Đường Nghiên không dám hỏi nhiều gì, chỉ biết nàng cầm điện thoại đi sang một bên nghe, bảo cô đứng tại chỗ chờ nàng. Trong khoảng thời gian này cô cũng không ít lần quan sát biểu tình của nàng, rất nghiêm trọng, thật sự nghiêm trọng, cô suy đoán hẳn là chuyện gì không tốt lắm, có khả năng hành trình lần này của hai người sẽ kết thúc.

Một lát sau, Kỷ Du Thanh gọi điện thoại xong trở về, sắc mặt nghiêm túc và nặng nề nói với Đường Nghiên: "Chúng ta có thể phải trở về sớm rồi."

Kế hoạch ban đầu là chơi ở đây trong một tuần, hôm nay mới là ngày thứ tư.

"Được!" Đường Nghiên không nói hai lời liền đáp ứng, lý do là gì cũng không hỏi.

Hai người quay về khách sạn, Kỷ Du Thanh tò mò hỏi cô: "Con không muốn hỏi dì là lý do gì sao?"

Đường Nghiên cười lắc đầu, cực kì hiểu chuyện: "Nếu dì muốn nói cho con biết thì tự nhiên sẽ nói thôi, chuyện dì không muốn nói với con thì con không nên hỏi là tốt nhất."

Kỷ Du Thanh vui mừng sờ sờ đầu cô: "Lát nữa trên đường dì sẽ từ từ nói cho con biết."

***

Trở về khách sạn thu dọn hành lý, trả phòng, nhanh chóng đặt hai vé máy bay gần nhất về Hoa Đô.

Ra ngoài gọi một chiếc taxi lập tức chạy tới bến tàu, trước tiên phải đến bến tàu đi thuyền về đất liền phía đối diện, sau đó đi tàu hỏa đến nội thành, cuối cùng mới có thể đáp máy bay rời đi, phỏng chừng đến Hoa Đô cũng đã là buổi tối.

Lúc ngồi trên thuyền, Kỷ Du Thanh mới chậm rãi nói ra nguyên nhân xảy ra chuyện với Đường Nghiên.

"Dì còn chưa nói chuyện của người nhà dì cho con biết đi."

Đường Nghiên đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó gật gật đầu.

"Dì có một người mẹ, năm nay hơn sáu mươi tuổi, mắc bệnh Alzheimer hơn ba năm, hiện tại đang ở một viện dưỡng lão ở ngoại ô Hoa Đô. Vừa rồi dì nhận được điện thoại là của hộ lý gọi tới, nói hôm nay mẹ dì bị ngã trật chân, có thể cần phải phẫu thuật. Dì thân là người giám hộ duy nhất nên cần phải trở về ký tên, Nghiên Nghiên sẽ hiểu cho dì, phải không?"

Đường Nghiên mạnh mẽ gật đầu: "Hẳn là phải trở về, cũng nhất định phải trở về a, con cũng có thể đi gặp mẹ dì đúng không?"

Kỷ Du Thanh cười nhạt: "Đương nhiên có thể." Nói xong dừng một chút, rũ mi mắt xuống: "Người già rồi chính là như vậy, dễ dàng té ngã. Chúng ta sau này cũng sẽ có một ngày như vậy a."

"Không, dì vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn không sinh bệnh!" Đường Nghiên cực kì nghiêm túc nói.

Bộ dáng này của cô bỗng nhiên chọc cười Kỷ Du Thanh, tâm tình còn có chút thương cảm: "Như vậy dì không phải là trở thành lão yêu tinh rồi sao!"

Đường Nghiên gãi gãi đầu mình, không biết mình nên nói như thế nào mới có thể an ủi nàng, sau đó liền vội vàng nói: "Sau này còn có con a, con sẽ chăm sóc dì."

"Đứa ngốc." Kỷ Du Thanh đưa tay sờ sờ mặt cô: "Chờ con tốt nghiệp đại học xong, con cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình."

Đến lúc đó, nàng có thể sẽ trở thành một người qua đường trong cuộc sống của cô.

Ngồi trên thuyền, gió biển rất lớn, Đường Nghiên bị thổi đến gần như không mở được mắt, không dám nhìn thẳng vào cửa gió.

Thật ra cô cũng rất muốn biết, hôm nay xảy ra chuyện như vậy thì có liên quan đến cha của Kỷ Du Thanh hay không, nhưng nàng cũng không đề cập tới, nên Đường Nghiên càng không dám hỏi, vẫn là không nên hỏi.

...

Xuống thuyền, hai người cùng nhau đi xe đến ga xe lửa, chờ đến lúc tới sân bay đã là buổi chiều, còn phải đợi thêm một tiếng đồng hồ mới lên máy bay.

Đường Nghiên có chút say sóng, từ khi ngồi thuyền đã bắt đầu vẫn cảm thấy không khỏe. Lúc ở phòng chờ, Kỷ Du Thanh bảo cô nằm sấp nghỉ ngơi, một hồi lúc lên máy bay sẽ gọi cô.

Đường Nghiên ngoan ngoãn gật gật đầu, đem điện thoại di động đặt ở trong tay mình, nằm sấp trên bàn bắt đầu nghỉ ngơi.

Kỷ Du Thanh đang ngồi đối diện cô, trong tay cầm điện thoại di động liên hệ với viện dưỡng lão để liên lạc với các vấn đề liên quan đến phẫu thuật, phương diện tiền bạc cũng không thành vấn đề. Hiện tại nàng lo lắng nhất là người mẹ lớn tuổi có thể chống đỡ được ca phẫu thuật gây thương tích mạnh như vậy hay không, nếu không phẫu thuật thì bảo thủ trị liệu, tương lai đi lại sẽ có vấn đề rất lớn, làm không tốt cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Bây giờ bệnh viện đang đem tất cả ưu và nhược điểm của cuộc phẫu thuật gửi cho nàng, Kỷ Du Thanh cũng đang do dự.

Buông điện thoại xuống, Kỷ Du Thanh giơ tay sờ tóc mình, hai tay vịn trán chống lên mặt bàn. Đường Nghiên ở phía đối diện tựa hồ đã ngủ, khuôn mặt ngủ yên tĩnh, nàng cũng chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của mẹ khi đi dạo trong vườn hoa ở viện dưỡng lão, trong lòng lập tức có đáp án. Vì để bà có thể phơi nắng tản bộ như trước kia, cuộc phẫu thuật này phải làm.

Đúng lúc này, một tiếng tin nhắn nhảy ra, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người. Kỷ Du Thanh đột nhiên mở mắt ra, thì ra là điện thoại di động của Đường Nghiên vang lên. Nàng tập trung nhìn qua, không cẩn thận liếc thấy ảnh chụp màn hình phía trên, đúng là...