Tim Đập Thình Thịch

Chương 17

Kỷ Du Thanh rời đi một lúc.

Đường Nghiên cứ cách một lát là phải nhìn thời gian một lần, trong lòng cũng không bình tĩnh được. Trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, im ắng, trên hành lang thỉnh thoảng sẽ có tiếng người đi lại, mỗi lần như vậy thì tim Đường Nghiên đều sẽ nâng lên một lần, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng mong chờ cánh cửa kia sẽ được đẩy ra, nhưng qua bao nhiêu lần cũng không đợi được Kỷ Du Thanh trở lại.

Cô cảm thấy mình gần như sắp mắc chứng rối loạn lo âu rồi, tất cả chỉ vì muốn nhanh chóng nhìn thấy Kỷ Du Thanh mà thôi.

Cốc ~ cốc!

Cửa phòng bệnh được người nào đó thăm dò gõ hai cái, thần kinh Đường Nghiên không hiểu vì sao đại đột nhiên hồi hợp, thoáng chống đỡ thân thể, thẳng đến khi người tới từ bên ngoài thò ra một cái đầu, cô mới nhận ra là ai.

"Đàn chị!" Ngạc nhiên nhiều hơn là không thể tin được.

"Đường Nghiên~" Tɧẩʍ ɖυ Âm vẫy vẫy tay với cô sau đó đẩy cửa tiến vào, trong tay còn cầm theo một ít trái cây tươi, trực tiếp đi về phía bên giường đặt ở đầu giường.

"Sao chị biết em..."

"Chị đây thần thông quảng đại nha~" Tɧẩʍ ɖυ Âm nói xong lại giải thích tiếp: "Ký túc xá cách vách các em đúng lúc có người là thành viên của câu lạc bộ đang ở. Sáng nay thấy em được dìu đến bệnh viện liền gửi tin nhắn vào trong nhóm, sau đó chị nhìn thấy nên chạy tới đây."

Lời giải thích này đủ để khiến người khác tin, bất quá sáng đến giờ Đường Nghiên vẫn chưa nhìn điện thoại di động lần nào, tất nhiên cũng sẽ không chú ý tới nhóm câu lạc bộ đã sớm lướt mấy trăm tin nhắn. Tin nhắn nhóm bị cô thiết lập chế độ im lặng, vì vậy cũng sẽ không nhận được thông báo.

"Cám ơn chị, chị đến thăm, em thật sự rất bất ngờ, cũng rất cảm động." Đường Nghiên một mình từ một chỗ nho nhỏ đi tới thành phố xa lạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ở nơi này nhận được nhiều tình cảm như vậy.

"Sao lại khách sáo như vậy a, sau này em chính là thành viên của câu lạc bộ của chị, làm phó chủ nhiệm thì đương nhiên chị cũng nên quan tâm đến thành viên nhiều hơn." Tɧẩʍ ɖυ Âm dừng một chút rồi lại nói: "Nhất định là do tối hôm qua em ăn nhiều thứ, cho nên mới không tiêu."

Đường Nghiên xấu hổ cười cười, xem như là chấp nhận sự thật này, tối hôm qua là lần đầu tiên cô được ăn buffet, thấy nhiều đồ ăn ngon lại còn có thể tùy ý mà ăn, nhất thời liền không khống chế được bản thân, mỗi một thứ đều muốn nếm thử một chút, vừa lạnh vừa nóng, thậm chí cô còn ở thời điểm các thành viên trong câu lạc bộ nói chuyện mà uống thử một chút cocktail. Xem như là tự gây nghiệt, trải qua lần giáo huấn này, chỉ sợ Đường Nghiên sau này cũng không dám tò mò thử mình nữa.

"Em a, vậy mà còn cười, tất cả mọi người đều chê cười em đó có biết hay không. Thân này của em còn gầy quá, về sau hoạt động trong câu lạc bộ của chúng ta sẽ phải chịu thiệt, nên là em phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn đi, để tố chất trong cơ thể tăng lên."

Thật ra vóc người của Đường Nghiên cũng không thấp, chỉ là quá gầy, chính cô cũng biết rõ điểm này. Bây giờ Tɧẩʍ ɖυ Âm từng câu từng chữ đều nói trúng, tuy rằng là sự thật nhưng cũng khó tránh khỏi có chút chói tai.

"Như vậy đi, chờ sau khi quân huấn kỳ này của em kết thúc thì đến trường học đi, chị giúp em rèn luyện thân thể, coi như là nâng cao tinh thần, tranh thủ trong vòng một năm luyện cho quen."

"Như vậy có phải hơi làm phiền đàn chị rồi không ..." Đường Nghiên cảm thấy có chút ngượng.

"Chị cảm thấy không phiền a, dù sao những chuyện này mỗi ngày chị cũng sẽ làm, thêm một người bạn mà thôi. Hơn nữa tố chất cơ thể trước mắt của em ở câu lạc bộ rất khó ở lâu được, đương nhiên nếu như em chỉ muốn vung tay vài ba cái thì thôi."

"Em rất nghiêm túc, em muốn học Taekwondo, muốn trở nên mạnh hơn bây giờ!" Đường Nghiên có chút kích động, trong đôi mắt tràn đầy kiên định.

Tɧẩʍ ɖυ Âm giật mình, không nghĩ tới đối phương lại phản ứng lớn như vậy: "Vậy là đồng ý rồi a, lâm trận mà bỏ chạy nửa đường là người không có cốt khí nhất."

"Em sẽ không." Đường Nghiên một lần nữa nhấn mạnh, biểu tình nghiêm túc.

Hôm nay cô khiến Tɧẩʍ ɖυ Âm có chút bất ngờ, nàng không thể tin được Đường Nghiên vẻn vẹn chỉ nhỏ hơn mình một tuổi mà trong mắt lại có sự kiên nghị như thế, vì vậy đối với cô cũng càng cảm thấy hứng thú.

"Được rồi, thời gian của chị có hạn." Tɧẩʍ ɖυ Âm nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình: "Lát nữa còn phải đến hội sinh viên một chuyến, chị không thể ở đây lâu được."

Nàng đứng dậy nâng tay xoa xoa đầu Đường Nghiên, xoa tóc của cô có chút rối, tiếp theo nụ cười trên mặt dần dần phóng đại: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, chị đi đây."

"Hẹn gặp lại!" Đường Nghiên phất phất tay.

Tɧẩʍ ɖυ Âm vừa mới ra khỏi phòng bệnh không xa, liền ở hành lang va chạm với Kỷ Du Thanh vừa mua cháo về, hai người nhao nhao dừng bước ở vị trí cách nhau vài mét.

Hai bên đối mặt với nhau nhưng cảm xúc trên mặt lại hoàn toàn khác nhau. Chỉ dừng lại một lúc, Tɧẩʍ ɖυ Âm lại tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn coi như không nhìn thấy đối phương, ngay khi sắp đi ngang qua bên cạnh Kỷ Du Thanh.

Kỷ Du Thanh lạnh lùng mở miệng: "Cô tới đây làm gì?" Lúc này mặt nàng không chút thay đổi, giọng điệu lạnh đến có thể đóng băng.

Tɧẩʍ ɖυ Âm nặn ra nụ cười khinh thường, hỏi ngược lại nàng: "Làm sao? Bệnh viện này là do chị mở sao? Tôi đến thăm bạn học mà thôi, không cần được chị cho phép."

Kỷ Du Thanh cười khẽ một tiếng: "Không tiễn." Nói xong liền nhấc chân đi về phía trước.

Trong nháy mắt đó, tất cả những thống khổ trong quá khứ, cảm xúc sa sút, nỗ lực để quên đi khi không chịu nổi đều dâng lên, âm thầm cắn nuốt tất cả lý trí của nàng. Sự tình đã qua nhiều năm, Kỷ Du Thanh cũng đã có thể khống chế tốt cảm xúc và trạng thái của mình, cố gắng che giấu bản thân, đến khi trở lại cửa phòng bệnh, nàng hít sâu một hơi rồi lại một lần nữa biến thành dì Kỷ hòa ái dễ gần trong mắt Nghiên Nghiên.

Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nghênh đón nàng là khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Đường Nghiên, một giây liền chữa khỏi tất cả tâm tình không tốt trước đó.

"Dì Kỷ, dì về rồi."

"Để con chờ lâu rồi." Kỷ Du Thanh mỉm cười.

Nàng xách cháo đi vào, liếc mắt một cái nhìn giỏ trái cây đặt trên tủ đầu giường: "Vừa rồi có người tới đây sao?"

Đường Nghiên gật đầu, cười trả lời: "Là một vị đàn chị của con."

Kỷ Du Thanh chần chờ một hồi, giúp cô mở hộp cháo ra rồi đưa qua: "Cháo thịt nạc trứng gà, hương vị cũng không tệ lắm, con nếm thử đi."

"Cám ơn dì Kỷ." Đường Nghiên đưa tay tiếp nhận, cô cầm trên tay, nếm một ngụm lớn, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.

"Ăn chậm một chút, nóng a." Kỷ Du Thanh dặn dò.

Sau khi vào nước biển xong cô cũng không còn nôn mửa nữa, vì vậy Đường Nghiên liền làm thủ tục xuất viện. Tuy rằng cả người nhìn vẫn có chút yếu ớt, nhưng so với bộ dáng khuôn mặt trắng bệch lúc nào cũng có khí lực, tùy thời té xỉu còn tốt hơn nhiều.

Kỷ Du Thanh gần như đã chậm trễ cả ngày làm việc để ở với cô, điều này làm cho Đường Nghiên vô cùng cảm động, cũng ghi nhớ trong lòng. Cô biết tương lai cho dù Kỷ Du Thanh gặp phải chuyện gì thì cô cũng sẽ không bỏ rơi nàng mà không để ý.

Lúc rời đi, Đường Nghiên vốn định mang theo giỏ trái cây, kết quả Kỷ Du Thanh lại nói: "Đừng cầm, nhìn cũng không còn tươi lắm."

"Nhưng mà..." Đường Nghiên ngơ ngác.

"Ngoan, nghe lời, lát nữa dẫn con đi chỗ khác."

Đường Nghiên cứ như vậy hồ đồ đi theo Kỷ Du Thanh, giỏ trái cây trên tủ đầu giường cũng không mang đi nữa. Từ bệnh viện đi ra, Kỷ Du Thanh lái xe dẫn Đường Nghiên đi tới một con phố khác, cuối cùng dừng xe trước cửa một cửa hàng trái cây nhập khẩu.

"Muốn ăn cái gì thì cứ chọn đi, hôm nay dì sẽ đều thỏa mãn con."

Đường Nghiên nhìn các loại trái cây rực rỡ trước mắt, nhất thời có chút choáng váng, giá niêm yết phía trên cũng so với cửa hàng hoa quả bình thường cao hơn không ít.

Ngay khi cô do dự không chịu động đậy, Kỷ Du Thanh vươn tay giữ chặt cổ tay cô: "Loại này thế nào?"

Đường Nghiên không nói gì.

Nhân viên bán hàng vừa định giúp nàng đóng gói một ít, Kỷ Du Thanh liền dứt khoát nói: "Lấy một rương đi, tươi mới một chút."

"Dì Kỷ." Đường Nghiên kéo góc áo nàng: "Một rương có nhiều quá hay không?"

"Không nhiều đâu, con có thể chia sẻ với bạn cùng phòng của con."

Sau đó lại mua một rương măng cụt, táo hồng đỏ, chuối hoàng đế Philippines,... .  Đường Nghiên cơ hồ cảm thấy Kỷ Du Thanh sắp dọn sạch cửa hàng trái cây này rồi, nhưng nhìn nàng hình như rất vui vẻ, vì vậy chính mình không đành lòng đề nghị từ chối.

Kỷ Du Thanh vui vẻ, cô cũng vui vẻ.

Cuối cùng thanh toán tổng cộng tốn bao nhiêu tiền Đường Nghiên cũng không biết, ngược lại một đám nhân viên cửa hàng trái này này lại rất vui mừng, trên mặt mỗi người đều cười, còn cung nghênh các nàng lần sau lại đến.

Một lần nữa trở lại xe, Đường Nghiên vừa thắt dây an toàn cho mình vừa hỏi: "Dì Kỷ, có phải mua nhiều quá rồi hay không? Dì cũng mang về nhà ăn một ít đi."

Kỷ Du Thanh khởi động xe, quay đầu chuẩn bị trở về trường học: "Sau này con muốn ăn cái gì thì nói cho dì biết, chuyện dì có thể làm được nhất định sẽ thỏa mãn con, nhưng sau này con cũng không nên tùy tiện nhận đồ người lạ cho a."

Đường Nghiên gãi gãi tóc, người lạ? Là có ý gì a, sao cô lại có chút không rõ rồi?

Thấy vẻ mặt mê mang của cô, Kỷ Du Thanh lại vội vàng bổ sung một câu: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, đây đều là những gì mà dì muốn làm cho con mà thôi."

...

Trực tiếp đưa cô xuống dưới lầu ký túc xá, mà lúc này vừa vặn là thời gian quân huấn kết thúc bữa cơm tối, Đường Nghiên gặp được bạn cùng phòng vừa mới từ sân thể dục trở về, mọi người cùng nhau giúp cô mang từng thùng trái cây trong cốp xe lên.

Đường Nghiên cũng rất nghe lời Kỷ Du Thanh, đem trái cây của mình chia sẻ cho mọi người cùng ăn.

Một đường đưa Kỷ Du Thanh xuống lầu, sau đó đưa nàng lên xe, như hình như lần nào cũng như vậy, Đường Nghiên tuyệt đối không thích chia tay kiểu như thế.

Xuyên qua cửa sổ xe, Kỷ Du Thanh nói với cô: "Ở trường chăm sóc bản thân, có việc gì thì gọi điện thoại cho dì."

Câu nói quen thuộc đến không thể quen thuộc, lần nào Kỷ Du Thanh cũng nói với cô như vậy, trong lòng Đường Nghiên tràn ngập không nỡ, nhưng bên ngoài vẫn phải duy trì bình tĩnh, cô đứng ở bậc thềm dưới lầu ký túc xá, vẫy tay chào tạm biệt Kỷ Du Thanh.

Trong tầm mắt, chiếc xe màu trắng kia chậm rãi đi xa, tâm tình Đường Nghiên thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.