Tim Đập Thình Thịch

Chương 15

Trở lại trường vào thứ hai.

Đường Nghiên sớm đã thức dậy, rốt cuộc không ngủ được nữa, trên giường lăn qua lộn rồi lại vẫn quyết định rời giường. Hành lý vào tối hôm qua đã thu dọn xong, lúc đi ra phòng khách, cửa phòng ngủ của Kỷ Du Thanh khẽ khép hờ. Đường Nghiên nghĩ bây giờ còn sớm sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, hết thảy động tác đều là rón rén nhẹ nhàng. Cô giống như một cô giúp việc nhỏ, không chỉ quét dọn sạch sẽ phòng mình, mà dọn sạch toàn bộ phòng ốc, lúc đang kéo sang phòng khách, Kỷ Du Thanh từ trong phòng đi ra, sớm đã thay xong quần áo, trang điểm xong.

"Nghiên Nghiên, những chuyện này bình thường đều sẽ có dì giúp việc thường xuyên đến làm, con không cần..."

Nói đến một nửa thì bị Đường Nghiên cắt lời: "Dì Kỷ, không sao đâu, lúc con ở nhà cũng đã làm quen những chuyện này rồi."

Kỷ Du Thanh đi tới trước mặt cô, cố ý lấy cây lau nhà trong tay cô ra, trịnh trọng nói: "Ở chỗ dì, con không cần làm những việc này."

Đường Nghiên theo bản năng giật mình.

Tiếp theo đã thấy Kỷ Du Thanh cầm cây lau nhà đi xa, chỉ truyền đến giọng nói của nàng: "Đã thu dọn xong chưa? Lát nữa chúng ta ăn sáng bên ngoài rồi đưa con về trường."

Đường Nghiên vội vàng trả lời: "Thu dọn xong rồi, được!"

Dẹp cây lau nhà xong, Đường Nghiên cũng đã đeo cặp sách của mình đứng đó, Kỷ Du Thanh đi ngang qua trước mặt cô rồi nói: "Chờ dì một chút, dì lấy túi xách cái đã."

Ánh mắt Đường Nghiên một đường đi theo bước chân cưa nàng đang di chuyển, hôm nay Kỷ Du Thanh ăn mặc theo phong cách đơn giản, còn có chút tươi mát, chỉ là không biết vết thương trên đùi nàng thế nào, có thể lái xe được hay không.

Đường Nghiên phát hiện Kỷ Du Thanh là một người đặc biệt thu hẹp cuộc sống của mình, chưa bao giờ chủ động mang nỗi đau của mình ra cho người ngoài nhìn thấy. Bề ngoài nhìn vào vĩnh viễn đều tốt, ôn hòa, nhưng càng là như thế Đường Nghiên càng tò mò về những thứ ẩn giấu bên trong.

Lúc Kỷ Du Thanh cầm túi xách đi ra, Đường Nghiên đang đeo cặp sách đứng ở cửa lớn chờ nàng, cũng đã thay giày xong.

Thẳng đến khi ngồi lên xe, Đường Nghiên mới dám hỏi một câu: "Dì Kỷ, vết thương trên đùi dì có nghiêm trọng không? Còn có thể lái xe sao?"

Kỷ Du Thanh vừa chuẩn bị khởi động xe, động tác trên tay không khỏi dừng lại, cười ra tiếng: "Chân dì còn có thể dùng được."

Đường Nghiên ngơ ngác, có chút không hiểu rõ.

Kỷ Du Thanh thấy cô không hiểu rõ, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ mờ mịt cùng nghi hoặc, không khỏi lại nói thêm: "Đã không còn đau nữa."

"Thật sao?" Đường Nghiên cảm xúc kích động, lại cúi đầu nhìn chân Kỷ Du Thanh, bất quá bị quần che lại nên cũng không nhìn thấy gì.

"Thật, dì lừa con làm gì." Kỷ Du Thanh lái xe, nói sang chuyện khác: "Sáng nay muốn ăn cái gì? Bên phố Thừa Thiên kia có một nhà hàng trà Quảng Tây, có muốn qua đó hay không?"

"Muốn!" Đường Nghiên trả lời dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa: "Chỉ là không biết thời gian tới có kịp hay không." Cô thì thầm một câu.

"Yên tâm, thời gian dì đã đều tính toán xong rồi, hẳn là vừa đủ."

Nghe Kỷ Du Thanh nói như vậy, Đường Nghiên hoàn toàn tin tưởng nàng vô điều kiện. Bởi vì cô cảm thấy Kỷ Du Thanh là người làm việc nghiêm túc, nếu chuyện cô nói có thể thì đó chính là có thể.

Trải nghiệm trong cuộc sống của Đường Nghiên từ đó thêm một chuyện mới.

Vừa vào cửa rộng rãi đã có rất nhiều bàn mang phong cách Quảng Tây, bàn ăn trong nhà hàng tao nhã được sắp xếp chỉnh tề, những khách khác ngồi ăn đều có động tác và vẻ mặt thản nhiên tự đắc, có người thì cùng người nhà bạn bè tán gẫu, cực kì có hơi thở cuộc sống.

Bởi vì chỉ có hai người ăn nên không thể gọi quá nhiều, nếu không sẽ hoàn toàn lãng phí. Nhưng Kỷ Du Thanh nói tôm tươi ở đây bán nhất định không thể bỏ qua được, đó là món ăn kinh điển trong nhà hàng này, để Đường Nghiên nhất định phải nếm thử. Ngoài ra còn gọi thêm vài món ăn khác, đều là Kỷ Du Thanh gọi món, Đường Nghiên chỉ cần ăn là được.

Cô tin tưởng vào hương vị của Kỷ Du Thanh, hoàn toàn tin tưởng, bởi vì cô cảm thấy người nấu ăn ngon thì khẩu vị nhất định sẽ không kém. Sự thật chứng minh là tin tưởng nàng quả thật không sai. Kỷ Du Thanh gọi mấy món ăn ra Đường Nghiên đều rất thích, thậm chí ăn xong còn chưa thỏa mãn.

Mỗi món ăn đều không nhiều, vừa đủ ăn, cũng vừa vặn câu tâm hồn người ăn, để lại một cái móc để cho khách hàng nhớ lần sau lại đến.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, đại khái lại ngồi xe thêm hơn mười phút nữa đã đến trường. Bởi vì Kỷ Du Thanh đưa cô xong còn phải đến công ty làm việc, nên sẽ không đưa cô vào.

Trước khi đi, Kỷ Du Thanh mở cửa sổ dặn dò cô: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho dì."

Đường Nghiên đeo cặp sách đứng ở nơi đó gật gật đầu, nhìn theo xe Kỷ Du Thanh quay đầu rời đi, trong lòng cư nhiên lại có chút lưu luyến không rời. Vì sao kỳ nghỉ ngắn lại còn trôi qua nhanh như vậy chứ.

Nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn, cô xoay người đi vào trong trường học, đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người đưa tay vỗ vai cô, truyền đến một âm thanh: "Quả nhiên là cậu!"

Đường Nghiên quay đầu nhìn lại, thì ra là bạn cùng phòng Hạ Tử Hàm của cô, vội vàng cười cười.

Đối phương lại nói: "Tớ vừa mới nhìn thấy có một người đặc biệt giống cậu từ trên một chiếc xe Mercedes màu trắng đi xuống, nên lặng lẽ nhìn theo, sau đó phát hiện quả nhiên là cậu a."

"Đó là xe của dì tớ, dì ấy đưa tớ đến." Đường Nghiên giải thích.

"Dì cậu rốt cuộc là sao a, đối với cậu tốt như vậy, thật sự đơn thuần chỉ đơn giản là bạn của mẹ cậu thôi sao?" Trong mắt Hạ Tử Hàm hiện lên một tia hồ nghi.

Đường Nghiên bị cô nhìn chằm chằm có chút chột dạ, vội vàng nhỏ giọng: "Chính là bạn của mẹ tớ, sao còn có quan hệ gì khác chứ, chẳng qua..."

"Chẳng qua là cái gì? Dì cậu nợ mẹ con cậu rất nhiều tiền sao?"

"Làm sao có thể!" Đường Nghiên bị đầu óc của cô nàng làm cho kinh hãi: "Bất quá mẹ tớ quả thật đã từng nói qua, trước kia bà ấy từng giúp dì Kỷ, còn về phần là chuyện gì thì tớ cũng không biết."

"Ồ... vậy chắc hẳn phải là chuyện lớn lắm, theo phân tích của tớ a, nếu không sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối với một người khác tốt như vậy đâu." Hạ Tử Hàm nói một câu vô ý, nhưng vừa vặn đâm trúng trái tim Đường Nghiên.

Đúng vậy, sẽ không có một người vô duyên vô cớ đối tốt với người khác cả, Kỷ Du Thanh đối với cô tốt như vậy, chăm sóc cô tốt như vậy, cũng hoàn toàn là bởi vì mẹ cô. Nếu như không có mối quan hệ này của mẹ thì cô và Kỷ Du Thanh cũng chỉ là người xa lạ đi. Nghĩ đến đây, đáy lòng Đường Nghiên đặc biệt khó chịu, không thoải mái chút nào.

Hạ Tử Hàm tựa hồ ý thức được cảm xúc của Đường Nghiên bỗng nhiên trở nên không thích hợp, liền nghĩ ra biện pháp chọc cô vui vẻ, kể cho cô nghe chuyện thú vị mà ngày hôm qua mình gặp phải. Đường Nghiên cười rất lớn tiếng, rất vui vẻ, thoáng cái liền đem cảm xúc không tốt bỏ lại phía sau, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì chứ, quý trọng tốt trước mắt là được rồi.

9 giờ sáng thứ hai tập hợp ở sân thể dục bắt đầu huấn luyện quân sự, vì vậy các nàng cần về ký túc xá một chuyến thay quần áo huấn luyện. Ba nữ sinh khác trong ký túc xá cơ hồ đều trực tiếp cởϊ qυầи áo thay trực tiếp trong ký túc xá, chỉ có Đường Nghiên một mình ôm quần áo lặng lẽ đi vào toilet, không khỏi bị những người khác trêu chọc: "Đường Nghiên, cậu cũng quá thẹn thùng rồi đi, đều là con gái thôi sợ cái gì chứ."

Đúng thật đều là con gái không sai, Đường Nghiên ở cách cửa cũng có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, chỉ là cô vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ, để mình đối mặt với thân thể của mọi người, cho dù là mặc áo ngực, vậy cũng không thể kìm lòng được mà cả người không được tự nhiên. Trong đầu thoáng cái nhớ lại tối hôm qua không cẩn thận nhìn thấy cơ thể bị lộ ra của Kỷ Du Thanh, dưới xương quai xanh trắng nõn mê người gợi cảm kia là...Đường Nghiên bỗng nhiên có loại cảm giác đầu váng mắt hoa, chóp mũi trào ra một dòng nước ấm.

Trong toilet truyền đến tiếng người bị trượt ngã, mọi người đồng loạt lướt qua vội vàng xông vào, đỡ Đường Nghiên dậy.

"Đường Nghiên, có phải cậu bị hạ đường huyết hay không?"

"Đều đã chảy máu cam rồi, chắc là nóng quá a."

"Nếu không đừng đi huấn luyện quân sự nữa, xin nghỉ với huấn luyện viên đi."

Mọi người ngươi một miệng ta một lời, bảy miệng tám lưỡi thảo luận, Đường Nghiên giơ tay lên chấm dứt tất cả: "Tớ không có việc gì, tớ thật sự không có việc gì, tớ có thể tham gia quân huấn được."

Lúc này người tinh mắt như Hạ Tử Hàm chú ý tới mặt dây chuyền trên cổ Đường Nghiên: "Vòng cổ của cậu nhìn thật tinh xảo a."

Hai nữ sinh khác cũng nhao nhao vây quanh, giống như mấy đứa nhỏ được đi xem sở thú. Một bên bảy miệng tám lưỡi bàn luận xem đây là thương hiệu nước nào, tốn bao nhiêu tiền, còn có mua giùm gì đó, Đường Nghiên hoàn toàn nghe không hiểu.

Buổi chiều huấn luyện đến 5:30 kết thúc, Đường Nghiên đang muốn cùng Hạ Tử Hàm đi ăn cơm, trên điện thoại di động của Hạ Tử Hàm bỗng nhiên nhận được một tin nhắn: "Tử Hàm, có lẽ tớ không thể đi ăn với cậu rồi."

"A, sao vậy?" Hạ Tử Hàm biểu hiện đặc biệt khổ sở, đặc biệt thương tâm.

Đường Nghiên an ủi cô nói: "Tối nay câu lạc bộ mà tớ tham gia phải tụ tập ăn tối để chuẩn bị chào đón thành viên mới, cho nên tớ nhất định phải đi, ngày mai tớ lại đi ăn với cậu ha."

"Được rồi, nhớ nhìn xem có soái ca gì không đó, để giới thiệu cho tớ!" Vừa rồi còn mưa liên miên, hiện tại lập tức chuyển qua ngày nắng, chuyển biến đủ nhanh, hai người ở sau khi ra khỏi sân thể dục liền chia tay.

Đường Nghiên không biết địa điểm cụ thể, chỉ có thể mở địa chỉ trong tin nhắn mà đi theo. Nhóm WeChat là ngày đó Tɧẩʍ ɖυ Âm thêm cô vào, ngoại trừ hôm đó chào hỏi giới thiệu mình ra, thì Đường Nghiên cơ hồ không nói chuyện ở bên trong.

Địa điểm là nằm ở một con phố thương mại phía cửa sau trường học, là một quán lẩu thịt nướng tự phục vụ, sau khi đi vào thì lại đi theo chỉ thị mà lên lầu hai. Từ xa xa có thể nhìn thấy mấy bàn bên kia đều đã ngồi đầy người, nam nữ đều có, vừa nói vừa cười.

Mọi người không biết Đường Nghiên, Đường Nghiên cũng không biết ai, đang do dự định đi qua mở miệng chào hỏi, Tɧẩʍ ɖυ Âm đột nhiên xuất hiện cứu Đường Nghiên trong hoàn cảnh khó xử.

"Đến sớm như vậy a, đi, chị dẫn em đi qua chào hỏi với mọi người." Tɧẩʍ ɖυ Âm dẫn Đường Nghiên đi qua, giới thiệu đây là em gái nhỏ bên khoa máy tính, sau đó lại có mấy nam sinh kích động dị thường.

"Cư nhiên lại cùng khoa với chúng ta a, mau tới đây ngồi cùng học trưởng đi, học trưởng che chở cho em."

Đường Nghiên tương đối câu nệ, vẫn là chính mình yên lặng tìm một chỗ ngồi ở bên cạnh.

"Tớ nói a, sao lại có một tiểu cô nương mặc đồ quân sự đứng ở bên kia, còn nghĩ có phải là thành viên mới của câu lạc bộ hay không, không nghĩ tới quả nhiên là như vậy. Sau này mọi người chúng ta chính là người cùng câu lạc bộ, có chuyện gì có thể tìm anh đây, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

Đường Nghiên gật gật đầu, cười đến nhụt người.

Tɧẩʍ ɖυ Âm ở một bên nói với nam sinh kia: "Cậu đừng dọa người ta, đây là bữa cơm xã hội, cũng đâu phải là đại hội kết nghĩa chứ."

Ngay sau đó, một nam sinh khác hỏi: "Em gái nhỏ có bạn trai chưa?"

Đường Nghiên lắc đầu, nhỏ giọng trả lời không.

Tɧẩʍ ɖυ Âm ra vẻ tức giận nói: "Tớ cảnh cáo các cậu a, không được đánh chủ ý với đàn em này đó."

Đường Nghiên lặng lẽ nhìn về phía sườn mặt của Tɧẩʍ ɖυ Âm, tuy rằng cô ấy dùng giọng điệu đùa giỡn để nói ra, nhưng có thể nhìn ra được là giúp mình giải vây, trong lòng cô cực kì cảm kích.

Về sau lại có một số nam và nữ sinh mặc đồ quân sự giống như Đường Nghiên đi tới, bất quá cũng có vài nữ sinh thích làm đẹp nên cố ý chạy về ký túc xá tắm rửa thay quần áo của mình, còn trang điểm xong rồi mới đi.

Sau khi toàn bộ thành viên đều đã tụ tập đủ, bởi vì chủ nhiêm còn có việc khác do trường phân công, bởi vậy người điều phối chuyện này liền giao cho phó chủ nhiêm là Tɧẩʍ ɖυ Âm quản lí. Cô ấy bắt đầu đứng dậy nói chuyện, đại khái là cảm ơn mọi người hôm nay đã tề tụ lại một chỗ, gặp nhau cùng một chỗ thì đều là duyên phận, sau này cùng nhau sáng tạo ra một loại châm ngôn chính thức huy hoàng của câu lạc bộ.

Có lẽ bởi vì tính cách của Đường Nghiên không được hòa đồng, cho nên cả buổi tối cũng chỉ là một mình yên lặng ở trong góc, ăn uống xong lại cúi đầu chơi điện thoại di động.

Nghĩ đến giờ này, Kỷ Du Thanh hẳn là đã sớm tan tầm về nhà, cô liền gửi cho nàng một tin nhắn hỏi thăm. Bình thường Đường Nghiên không có việc gì sẽ không dám chủ động gửi tin nhắn cho Kỷ Du Thanh, bởi vì không tìm được lý do thích hợp, lại sợ nàng ghét bỏ cô làm phiền.

Đường Nghiên: [Dì Kỷ, chân đã khá hơn chưa? Buổi tối cố gắng đừng để dính nước, như vậy có lợi cho việc khôi phục vết thương hơn.]

Sau một thời gian, cô nhận được câu trả lời từ phía bên kia.

Kỷ Du Thanh: [Tốt hơn nhiều rồi, không còn đau nữa, Nghiên Nghiên thật tri kỷ, còn biết quan tâm dì Kỷ a.]

Đường Nghiên ôm điện thoại di động có chút đỏ mặt, tiếp tục đánh máy nói: [Vậy là tốt rồi, dì Kỷ buổi tối một mình ở trong phòng tắm phải chú ý nhiều hơn một chút, cẩn thận đừng để trượt ngã, hôm nay con cũng không cẩn thận mà trượt một cái.]

Không biết vì sao, mỗi lần Đường Nghiên nói chuyện với Kỷ Du Thanh thì luôn không tự chủ được mà hưng phấn lên. Bất luận là nói chuyện hay là nhắn tin cũng đều cực kì phấn chấn cẩn thận, giống như học sinh báo cáo bài tập với giáo viên, không dám qua loa, sợ không cẩn thận chọc Kỷ Du Thanh không thích.

Kỷ Du Thanh: [Con cũng trượt chân à? Có chuyện gì vậy, nghiêm trọng không?]

Đường Nghiên: [Không nghiêm trọng, chỉ là trượt nhẹ mà thôi, cũng không bị thương gì.]

Kỷ Du Thanh: [Vậy con cũng phải cẩn thận hơn, bây giờ trở về ký túc xá rồi sao?]

Đường Nghiên: [Bây giờ đang ở bên ngoài trường học, câu lạc bộ mời ăn bữa tối a.]

Kỷ Du Thanh: [Rất tốt, vui vẻ, nhưng cũng nhớ trở về sớm a, chú ý an toàn.]

Đường Nghiên: [Con sẽ cẩn thận.]

Nói chuyện phiếm với Kỷ Du Thanh rất vui vẻ, thời gian nhàm chán của Đường Nghiên cũng vì đó mà biến mất. Trên mặt vẫn không tự chủ được lộ ra nụ cười không biết tên, ai ngờ vừa mới thu hồi điện thoại lại ngẩng đầu lên liền Tɧẩʍ ɖυ Âm không biết chuyện gì ngồi trước mặt cô, khiến cô ngẩn ra.

"Đàn chị, đến từ khi nào a..."

"Vừa ngồi xuống thôi, bên kia ồn ào quá, sao em không đi chơi với mọi người? Chị thấy em cả đêm đều yên tĩnh." Tɧẩʍ ɖυ Âm nâng má nhìn cô.

Đường Nghiên cười cười, nói thật: "Không biết nên tán gẫu với mọi người cái gì, miệng em cũng không được lưu loát, cho nên dứt khoát tự mình ngồi ở lại đây là được rồi."