Tim Đập Thình Thịch

Chương 12

5h30 sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của Đường Nghiên vang lên, căn phòng vắng vẻ nghe đặc biệt chói tai, nàng ngơ ngác vươn tay cầm di động, nheo mắt nhìn thời gian, ánh sáng chói mắt khiến nàng chưa thích ứng được, vẫn còn sớm như vậy, sau khi tắt đồng hồ báo thức nàng tiếp tục nằm xuống ngủ.

Nàng lại ngủ thϊếp đi và có một giấc mơ.

Nàng mơ thấy bạn của cô Kỷ sắp đến, cô ấy là một phụ nữ ưa nhìn, xinh đẹp, nói thông thạo tiếng địa phương và có phong thái tao nhã, cô Kỷ giới thiệu với người bên kia rằng Đường Nghiên là con của bạn cô ấy, sau khi đi học nàng tạm thời rời quê đến sống ở đây, rồi hướng Đường Nghiên giới thiệu đối phương "Nghiên Nghiên, đây là bạn gái của cô, chúng ta là người yêu của nhau."

Đường Nghiên hoảng sợ tỉnh lại, ngồi dậy hai tay nắm chặt chăn mỏng, thở hồng hộc, sao có thể nằm mơ như vậy, bóng đen trong mơ còn chưa tiêu tan, cảm giác chân thực như chuyện xảy ra ngoài đời vậy. Đường Nghiên với lấy điện thoại di động ở đầu giường, đã hiển thị bảy giờ, nàng đưa tay vuốt mái tóc trên trán, đứng dậy xuống giường đi dép lê.

Đứng trước bồn rửa trong phòng tắm, Đường Nghiên đánh răng với mái tóc rối bù, giữa chừng nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, miệng đầy bọt, khuôn mặt không trang điểm trông thật tiều tụy. tiếp tục đánh răng một lần nữa. Rửa mặt nhanh chóng, liền mạch lưu loát.

Khi nàng từ phòng tắm đi ra, nghe thấy tiếng động từ phòng khách, vô thức liếc nhìn, cô Kỷ cũng đã dậy, hình như đang nấu bữa sáng, đứng trước bếp, cô đang rán trứng trong chảo rất nghiêm túc, đường cong trên cơ thể cô ấy hình giọt nước, trong ấn tượng của Đường Nghiên, hầu hết những người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi mà nàng từng gặp gần như không có dáng người nào cả, chứ đừng nói đến việc họ thường ăn mặc như thế nào, nhưng cô Kỷ thì khác.

"Chào buổi sáng, cô Kỷ." Giọng nói của Đường Nghiên ở nửa đầu của câu nói lớn hơn, và âm lượng của nửa sau đã giảm xuống.

Kỷ Du Thanh ngước mắt nhìn nàng, khẽ cười nói: "Nghiên Nghiên, chào buổi sáng."

Cô lật trứng lên, hỏi: "Hôm nay được nghỉ, sao con không ngủ thêm?"

Đường Nghiên gãi gãi đầu, thấp giọng nói: "con ngủ không được..."

Không thể nói cho cô Kỷ là do gặp ác mộng hay là nằm mơ như vậy, Đường Nghiên bây giờ nghĩ lại vẫn thấy kỳ quái, phụ nữ với phụ nữ vẫn có thể yêu nhau, chẳng phải là đồng tính luyến ái sao?

"Bữa sáng một lúc nữa là được, con đi làm việc khác đi."

"Được..." Đường Nghiên đứng trong phòng khách, vừa định xoay người trở về phòng, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, cả người lập tức cứng đờ.

Kỷ Du Thanh hiển nhiên cũng là sửng sốt một chút, vội vàng tắt bếp lửa, lau lòng bàn tay, từ trong bếp đi ra, lẩm bẩm nói: "chẳng lẽ sớm như vậy đã đến rồi."

Trong lòng Đường Nghiên bắt đầu trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, tim cô đập nhanh hơn, cơ thể cứng đờ bất động, hai chân dường như đeo chì.

Kỷ Du Thanh đi tới mở cửa, kinh ngạc nói: "Mễ Nhã~ sao tơi sớm như vậy, ăn điểm tâm chưa?"

Đường Nghiên ngẩn ra, quả nhiên là bạn của cô Kỷ, nàng đột nhiên có chút sợ hãi giấc mơ thành hiện thực, nàng cẩn thận quay đầu lại nhìn, hiện tại chỉ nghe thấy tiếng nói mà không nhìn thấy người.

"Còn có Tiểu Đậu Đậu, ăn điểm tâm chưa?"

Nghe giọng điệu này, Đường Nghiên không khỏi nghĩ, có lẽ còn có hai người nữa tới.

Đúng lúc này, từ ngoài ngoài cô Kỷ cùng một người phụ nữ ôm đứa nhỏ lần lượt xuất hiện, Đường Nghiên cứ như vậy ngơ ngác đứng ở trong phòng khách, thừ ra cứng ngắc như đá.

"Nghiên Nghiên, để cô giới thiệu với con, đây là cô Trương kia là con của cô ấy tên là Đậu Đậu."

Đường Nghiên??? Đột nhiên có điểm hỗn loạn, nàng cần sắp xếp suy nghĩ của mình một chút

"Đây chính là cô gái mà cậu nhắc tới sao, rất xinh đẹp." Trương Mễ Nhã nói với Kỷ Du Thanh.

"Chào cô Trương." Đường Nghiên cung kính hô một tiếng, đứng thẳng người, giống như học sinh tiểu học mỗi thứ hai giương cao quốc kỳ.

"Đậu Đậu, mau gọi tỷ tỷ." Trương Mễ Nhã bế đứa bé trong lòng đi tới.

Đứa bé trong lòng người phụ nữ khua khoắng hai bàn tay nhỏ, cười vui vẻ.

"Lần trước mình nhìn thấy con bé cũng không lớn như vậy." Kỷ Du Thanh trong mắt lộ ra nghi hoặc.

"Trẻ em không phải mỗi ngày đều khác nhau sao?" Trương Mễ Nhã trả lời.

"Nghiên Nghiên, con ngồi với cô Trương đi cô đi làm bữa sáng," Kỷ Du Thanh giải thích.

"Vâng!" Đường Nghiên vội vàng nói.

Điều bất ngờ là, cô Trương này gần giống với hình ảnh trong giấc mơ của Đường Nghiên, diện mạo cùng ăn mặc giống nhau tao nhã và có khí chất, cùng cô Kỷ nói chuyện giống nhau đều là tiếng bản địa, chỉ hơi bất ngờ là đối phương đã kết hôn rồi. Kết hôn và sinh con, Đường Yên gần như cho rằng mọi chuyện sẽ phát triển như những gì cô mơ, nhưng khi phát hiện ra không phải như vậy, cô cảm thấy thật xấu hổ, cực kỳ ngượng ngùng.

"Con tên là Đường Nghiên, phải không? Cô Kỷ đã nhắc đến con trước đây." Trương Mễ Nhã ôm Đậu Đậu ngồi trên ghế sô pha, Đường Nghiên cũng ngồi cùng cô nhưng giữ khoảng cách với nhau.

"Có... có nhắc đến con sao?" Đường Yên thấp giọng nói, vẫn là không dám nhìn thẳng đối phương.

"Đúng vậy." Trương Mễ Nhã vừa trêu đứa trẻ vừa nói: "Cô ấy nói với cô rằng có một đứa trẻ từ Tây Nam đến Hoa Đô để đi học và cần phải sống tạm thời ở đây. Cô ấy cũng nói rằng cô ấy rất thích con và nghĩ rằng con là một đứa trẻ rất chăm chỉ.

"Cô Kỷ nói như vậy thật sao." Đường Nghiên không kìm được vui mừng trong lòng, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ như vậy ở trong cô Kỷ

"Ừ, cô còn đang thắc mắc không biết là ai, không ngờ lại là con gái của Đường Huệ." Trương Mễ Nhã nói một lúc, miệng nhếch lên.

Kỷ Du Thanh bận bịu ở trong bếp tức khắc ngẩng đầu nhìn cô, ý bảo nên nói cái gì, không nên nói gì.

"Cô Trương cũng biết mẹ cháu sao?" Đường Nghiên tò mò hỏi.

"Đúng vậy, lúc đó cô cũng đang học ở đại học Hoa Đô, nhưng là khác khoa với Du Thanh, nhưng có nghe Du Thanh nói qua, trong khoa bọn họ có một tiền bối rất lợi hại, hàng năm đều có thể nhận đươc học bổng, vì vậy cô đang nghĩ, con gái của người như vậy chắc cũng rất tuyệt, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được con." Trương Mễ Nhã nói hướng Đường Nghiên mỉm cười.

Đường Nghiên cắn môi trầm ngâm, nàng luôn cảm thấy có chuyện mà tất cả mọi người đều biết chỉ nàng không biết, nhưng lại không dám hỏi.

Trương Mễ Nhã sợ đứa nhỏ sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy cô nhanh chóng chuyển chủ đề, "Đúng rồi, cô còn chưa biết con đang học chuyên ngành gì, có thể nói cho cô biết không?"

"Chuyên ngành máy tính." Đường Nghiên đáp.

Lúc này, Kỷ Du Thanh đang làm bữa sáng cười cắt ngang nói: "Nghiên Nghiên, chồng của cô Trương là một cao thủ trong ngành công nghệ thông tin đó."

"Không phải cao thủ gì đâu quá mức tán thưởng rồi." Trương Mễ Nhã cười đến thực vui vẻ, sau đó nói với Đường Nghiên, "có điều sau này nếu có thời gian, cô có thể giới thiệu hai người với nhau, chồng cô trong ngành cũng có chút quen biết ít nhiều có thể giúp con một chút."

Đường Nghiên gật đầu, hoàn toàn không nghĩ đến chồng của cô Trương lại là giám đốc công nghệ của một công ty công nghệ nổi tiếng, mà đối phương lại khiêm tốn như vậy.

"Đúng rồi, hôm nay cô không chuẩn bị quà gì cảc cho con cùng Du Thanh chiếc vòng cổ. Nó là chồng cô mang về từ chuyến công tác ở Rome vài ngày trước. Du Thanh dừng một chút đến xem." Trương Mễ Nhã vẫy tay với cô trước bếp.

Kỷ Du Thanh đành phải rửa sạch dầu mỡ ở tay, lau khô rồi tiến đến.

Sợi dây chuyền hơi giống mặt dây chuyền mẹ con, một lớn một nhỏ, bên dưới có treo một chú cá heo nhỏ dễ thương, làm bằng bạc sterling, trên môi chú cá heo nhỏ có khảm một viên đá quý màu xanh, tinh xảo mà không quá phô trương.

"Mình nghĩ hai người sẽ sống cùng nhau trong một thời gian ngắn, hy vọng hai người có thể chung sống hòa thuận. Vốn dĩ chồng mình đã mua cho hai mẹ con, nhưng mình nghĩ nó là món quà thích hợp cho hai người ở thời điểm này."

Kỷ Du Thanh vươn tay nhận lấy chiếc vòng cổ mà Trương Mễ Nhã đưa cho, dở khóc dở cười nói: "như vậy không phải khiến mình cùng Nghiên Nghiên rất giống hai mẹ con sao."

Đường Nghiên cũng nhận được một sợi dây chuyền nhỏ hơn từ dì Trương, đặt nó vào lòng bàn tay xem xét kỹ lưỡng, con cá heo nhỏ trên mặt dây chuyền thật đẹp và sống động như thật.

"Mình hy vọng hai người có thể thân thiết hơn so với mẹ và con gái. Đây là lời chúc phúc chân thành nhất của mình." Trương Mễ Nhã cười nói.

"Vậy thì mình sẽ chấp nhận lời chúc phúc của cậu."

"Cám ơn cô Trương." Đường Nghiên nhẹ giọng nói.

"Để cô đeo giúp con." Kỷ Du Thanh nói.

Có lẽ là bởi vì vừa mới chạm vào nước, tay của cô Kỷ có chút lạnh, khi chạm vào cổ Đường Nghiên liền lạnh như băng, thân thể của nàng trong lúc vô ý run lên, phảng phất như bị điện giật.

"Được rồi." Kỷ Du Thanh buông tay ra.

Hơi thở của cô Kỷ trên đầu cũng lập tức rút đi.

Đường Nghiên theo bản năng đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, là do chính cô Kỷ đeo vào, trong tiềm thức có một ý nghĩ cả đời này cô sẽ không bao giờ tháo ra.

Trương Mễ Nhã nhìn nàng với một nụ cười nói: "Thật đẹp, quả thực sự không chọn sai chủ nhân."

"Quay lại cho cô xem." Giọng nói dịu dàng của cô Kỷ từ phía sau truyền đến.

Đường Nghiên chậm rãi quay người lại, bắt gặp ánh mắt háo hức của cô Kỷ, nàng nhất thời không dám ngước mắt lên nhìn thẳng.

"Nó thực sự rất đẹp."

Một giây sau, Kỷ Du Thanh đột nhiên đặt một tay lên vai Đường Yên, đưa tay ôm lấy bả vai của nàng, đem nàng xoay người lại, hai người cùng nhau đối mặt với Trương Mễ Nhã,

" rất giống mẹ con sao?"

"Cực kỳ giống!" Trương Mễ Nhã cười và vỗ tay.

Đường Nghiên nghe những lời này luôn cảm thấy kỳ quái, trong lòng cô có một cảm giác khó tả, một cảm giác không muốn làm mẹ con với cô Kỷ

Cho dù nói là giống, nàng cũng không muốn.