Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 36: Trồng Dưa Trồng Rau 2

“Nương!”

Bước chân Lâm Hàn thoáng dừng lại rồi tiếp tục đi về phía bắc.

“Nương?”

Lâm Hàn dừng lại, nhíu nhíu mày: “Ai đang gọi nương đấy?”

Hồng Lăng đột nhiên loạng choạng, ngẩng đầu thấy nét mặt của nàng không giống như đang giả vờ: “Phu nhân đã quên rồi sao? Ngài đấy.”

“Ta?” Lâm Hàn chỉ vào mình rồi nhìn bốn phía, từ trong chủ viện có một tiểu hài tử chạy ra, phía sau còn có hai nha hoàn cùng một gã sai vặt. Mà hài tử kia không phải là ai xa lạ, chính là Sở gia Đại Bảo Bảo.

“Nương!”

Tiểu hài tử thấy Lâm Hàn dừng lại cũng dừng lại, hai tay muốn khoanh trước ngực, đáng tiếc tay quá ngắn không làm được đành dứt khoát thả tay xuống: “Chờ ta với.” Mở to hai mắt trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Nương không nghe thấy.” Kiếp trước chưa từng ăn mặn, kiếp này không có cơ hội. Cho dù Lâm Hàn đã chuẩn bị tinh thần để làm nương nhưng nhìn thấy hài tử gọi chân thành như vậy, Lâm Hàn vẫn cảm thấy không được tự nhiên: “Gọi thêm một tiếng nữa để nương làm quen đi.”

Sở Đại Bảo Bảo chớp chớp mắt tròn, gọi cái gì chứ.

“Con gọi nhỏ quá, nương không nghe rõ.” Lâm Hàn nói.

Sở Đại Bảo Bảo hét lên: “Nương!”

“Nghe thấy rồi, giờ thì nghe thấy rồi.” Lâm Hàn cười đùa tí tưởng bế cậu nhóc lên: “Đi trồng dưa với nương.”

Tiểu hài tử ôm cổ Lâm Hàn, gật đầu một cái thật mạnh: “Trồng dưa!”

Hai mẫu tử mới ra lò vừa đến hậu viện, Lâm Hàn đặt nhi tử của nàng xuống đất, chỉ vào tường phía đông: “Từ phía bắc tới phía nam trồng hết mấy thứ trong tay lão Hà.” Lần lượt là mộc nhĩ, đậu cô ve, bầu và mướp.

Lâm Hàn không biết nơi này có mộc nhĩ và đậu cô ve không, cũng không giải thích thêm, miễn cho nô bộc sinh nghi.

Nô bộc trong phủ tất nhiên là không dám hỏi.

“Bí đao và bí ngô trồng ở đâu ạ?” Hồng Lăng lên tiếng hỏi.

Lão Hà nói: “Trồng ở chỗ cây trúc sát bên chuồng ngựa trồng về phía nam. Bên đó năm vừa rồi có cỏ dại, bí đao và bí đỏ thích hợp trồng ở chỗ có cỏ dại nhất.”

“Cỏ dại?” Lâm Hàn cho rằng mình nghe lầm.

Lão Hà gật đầu: “Lão nô cũng không biết nói như thế nào, dù sao cỏ càng nhiều thì bí đao lại càng lớn.”

Lâm Hàn không am hiểu trồng trọt, liền lệnh cho nô bộc nghe lời lão Hà. Sau đó chỉ Khương Thuần Quân và Thẩm Xích Tiêu hỗ trợ lấy đồ: “Những thứ trồng ở tường phía tây kia cũng trồng từ phía bắp đến phía nam.” Theo thứ tự là dưa lê, dưa xanh và nho.

Về phần dưa hấu, tất nhiên là trồng cạnh bí đao, bí ngô, trồng đến bức tường phía sau tiểu viện.

Phía sau chủ viện còn có mảnh đất dài hai trượng, rộng tám trượng, Lâm Hàn dùng để trồng hành, gừng, tỏi, rau hẹ, cà tím, dưa leo, ớt chỉ thiên, hạt tiêu, thì là, cà chua, cà chua bi cùng với dâu tây các loại.

Nhưng những mầm cây này còn quá nhỏ, đặc biệt là ớt chỉ thiên, chỉ to hơn sợi chỉ một chút nên Lâm Hàn lần này không có hái.

Lúc nô bộc trồng rau củ quả, Lâm Hàn lệnh cho lão Hà đem cái cày dùng cày đất lúc trước tạo thành từng luống để trồng khoai lang.

Miếng đất khoanh ra để trồng khoai lang khá lớn, phải đến một mẫu, lúc Sở Dương và Sở Ngọc tan học nô bộc còn chưa trồng xong.

Tiểu Sở Dương chỉ vào mầm khoai lang mầm: “Đây là cây khoai sọ kia à?”

“Là thứ giống khoai sọ.” Lâm Hàn nói.

Sở Dương: “Là ta nói sai. Ngài đã từng ăn thứ giống khoai sọ này rồi à?”

“Có ăn một lần. Sau đó có nói cha ta trồng, hắn nói ta giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, đồ gì cũng ăn, sau đó ta không dám bảo hắn trồng nữa.” Lâm Hàn chỉ vào mầm khoai lang trợn mắt nói bậy: “Cha ngươi tính tình tốt, sẽ không mắng ta đâu, nên ta đem toàn bộ thứ này kéo tới đây.”

Tiểu Sở Ngọc tiếp lời: “Cha ta tốt nhất, ngài cũng đừng sợ, ta cũng không mắng ngài đâu.”

“Vậy thì ta cảm ơn nhé.” Lâm Hàn vừa cạn lời lại vừa buồn cười: “Đói bụng chưa? Đi ăn cơm trước đã.”

Sở Đại công tử lắc đầu: “Vẫn chưa đói lắm, chúng ta có ăn hai cái bánh rán khi ngài chưa về.”

“Bánh rán?” Lâm Hàn ngạc nhiên: “Bánh rán ở đâu ra thế?”

Hồng Lăng vội vàng nói: “Là đầu bếp làm bằng chảo sắt. Còn nói nhờ phu nhân dạy bọn họ cách làm bánh bã đậu chiên nên bọn họ mới có thể làm được bánh rán bằng bột mì trắng.”

Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Không tệ lắm. Ngươi mà không nói thì ta cũng quên mất, ngày khác ta sẽ dạy họ cách làm vài loại bánh khác nữa. Sau này lúc nghỉ giữa buổi mà đói bụng thì bảo nha hoàn của các con đi tới phòng bếp lấy bánh mà ăn.”

“Cảm ơn ngài.” Sở Dương cười nói.